Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 784 - Chương 784: Yêu Vương Không Thể Tức Giận

Chương 784: Yêu vương không thể tức giận Chương 784: Yêu vương không thể tức giậnChương 784: Yêu vương không thể tức giận

Thanh Xà Vương nhìn về phía người này.

Áo gai vải thô, ăn mặc rất bình thường, nếu so với hoàn cảnh Thịnh Hoa Lâu thì còn có chút cỏ rả.

Nhưng người này rõ ràng chẳng phải kẻ tầm thường, trên người tràn đầy tinh khí thân, lưng eo thẳng tắp.

Có điều, cảm ứng khí tức của hắn, lại chỉ có Chân nguyên cảnh.

Thanh Xà Vương không khỏi dừng bước, híp híp mắt.

Chân nguyên cảnh?

Đặt ở dưới trướng nó, hoàn toàn là tồn tại giống như rác rưởi, cho dù là vào thời điểm vương thành vừa mới xây dựng, hộ vệ cũng không có thực lực thấp như vậy.

Người này, hoặc là kẻ ngốc, hoặc chính là kẻ điếc.

Âm thanh đám người kinh hãi tranh nhau chen lấn ra ngoài, cũng không thể đánh thức hắn.

Nhưng vấn đề là, kẻ điếc sẽ không tới nghe khúc.

Cho nên, chỉ có thể là kẻ ngốc.

"Ngươi... Vì sao không chạy đi?" Trâm ngâm trong phút chốc, Thanh Xà Vương mở miệng.

Nhưng mà Tần Hà vẫn bày ra dáng vẻ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cắn hạt dưa, còn nâng chén trà lên uống cạn một hơi.

Thanh Xà Vương thấy thế, nghĩ bụng, ngay cả lời nói mà tên ngốc này cũng không nghe hiểu sao. Thế là nó lại quát Hoàng Oanh: "Nhặt đàn của ngươi lên, hát một khúc, nếu sai một âm ta sẽ để ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không thể chết."

Hoàng Oanh run run rẩy rẩy, không dám trái lời, vội vàng kéo căng dây đàn lại chuẩn bị khát khúc.

Thanh Xà Vương, yêu vương nhị đẳng của Vạn Yêu Quốc, nắm quyền sinh sát trong tay, thích gì làm nấy, khiến nàng không thể sinh ra một ý niệm phản kháng hay là trốn chạy nào.

Thanh Xà Vương nói xong thì tiến về phía bàn Tần Hà.

Từ Vạn Yêu Quốc xa xôi vạn dặm đi tới nơi này, một chén nước trà, rửa đi gió bụi trên thân.

Sau khi rửa đi, lại một miệng nuốt luôn tên ngốc kia xem như đánh răng.

Suy cho cùng tiểu tử tràn đầy tinh khí thần như vậy cũng hiếm thấy, hương vị hẳn là sẽ không quá kém.

"Cũng không biết ăn vào có ảnh hưởng đến trí thông minh hay không." Thanh Xà Vương suy nghĩ linh tinh.

Thanh Xà Vương ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một ly trà, sau khi uống một hơi cạn sạch thì đánh giá Tần Hà ở đối diện một chút rồi lại hỏi một câu: "Người khác đều đã chạy cả, tại sao ngươi không chạy?"

Nó rốt cục vẫn không quá tin tưởng rằng Tần Hà là kẻ ngốc.

Kẻ điếc không nghe được hát khúc, kẻ ngốc không nghe hiểu hát khúc, cho nên cả hai trường hợp đều không có khả năng xuất hiện ở nơi này.

Không ngoài dự đoán, rất nhanh nó đã nghe được Tần Hà mở miệng trả lời: "Ta, tại sao phải chạy?" Đón lấy ánh mắt bình tĩnh rõ ràng của Tần Hà, khóe miệng Thanh Xà Vương liên giương lên một độ cong mang vẻ âm u lạnh lẽo, nếu không phải là kẻ ngốc, vậy thì chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng đến trí thông minh rồi, nói: "Ta khá thích con mồi chạy giỏi, bởi vì con mồi chạy giỏi, hai cái đùi sẽ rất săn chắc, nhai có độ dai."

“Trùng hợp quá."

Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười: "Ta cũng rất thích con mồi chạy giỏi, nhưng mà thứ ta thích nhất, lại không phải là rắn có chân; Không có chân, như vậy trên người nó đều là chân, thịt sẽ không bở, dai mềm ngon miệng, hấp hầm chiên rán đều là hàng đầu, vừa nghĩ đến là đã chảy nước miếng rồi."

"Ha ha ha, thú vị, thú vị. Khuôn mặt Thanh Xà Vương hơi cứng lại, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, sau đó nó lại chuyển thành cười to, nói: "Nhưng con môi ta thích, không những biết chạy, còn phải có linh hồn khí tức, nói cho cùng, con mồi không có linh hồn thì sẽ thiếu một chút ý tứ."

"Linh hồn kia, ăn thế nào?" Tần Hà tò mò.

"Ngao. . oool" Thanh Xà Vương há miệng hướng Tần Hà, cả miệng đen kịp, bên trong còn có một cái lưỡi rắn đỏ tươi phun ra, sau đó nói: "Chính là ăn như vậy."

"Ồ, thú vị, thú vị." Nhưng mà trên mặt Tần Hà cũng không có xuất hiện một tia sợ hãi nào, trái lại còn lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Trong lúc nói chuyện, Hoàng Oanh đã nối dây đàn xong, sau khi thanh thanh qua giọng liên bắt đầu hát khúc.

Giọng hát du dương trầm bổng, nghệ thuật ca hát rất tốt.

Nhưng dưới uy áp của Thanh Xà Vương, nhất là khi đôi mắt rắn hẹp dài của Thanh Xà Vương nhìn về phía nàng, vẫn bởi vì tâm thần đại chấn mà không tránh khỏi hát sai một âm.

Thanh Xà Vương lập tức giận tím mặt: "Ngay cả một khúc cũng không hát tốt được, làm hỏng tâm tình ta, bản vương để ngươi lại thì có ích lợi gì?"

Dứt lời, nó há miệng phun một cái, ngay sau đó liền có một sợi tơ cực nhỏ bắn về phía Hoàng Oanh, tốc độ nhanh đến cực hạn, hơn nữa còn vô thanh vô tức.

Nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra được.

Đó là độc rắn của Thanh Xà Vương, độc tính vô cùng mãnh liệt, chỉ cần dính phải một chút xíu cũng đủ để khiến một con hổ báo hóa thành nước mủ trong phút chốc.

Hình thể chim hoàng anh nhỏ nhắn, kết quả dính vào thì khỏi cần phải nói.

Mà chênh lệch về thực lực cực lớn khiến chim hoàng anh hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

Hoàng Oanh còn chưa kịp thét lên, tử thần đã đi tới trước mặt.

Nhưng mà vào đúng lúc này, trước người Hoàng Oanh lại đột nhiên xuất hiện một vòng gợn nước.

Gợn nước này trông thì vô cùng chậm chạp, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh chóng.

Ngay trong nháy mắt gợn sóng dập dờn, Hoàng Oanh đã biến mất tại chỗ.

Thay vào đó là một cái bàn đổ.

Độc rắn rơi trên bàn, lập tức liên bốc lên khói đen nồng đậm, đồng thời phát ra tiếng "tư tư" giải thể.

Mắt rắn Thanh Xà Vương lập tức co rụt lại thành đầu kim, chấn kinh đến biến sắc, tập trung nhìn lại, Hoàng Oanh cũng chưa rời khỏi nơi này, chỉ là thay sang một vị trí khác.

Mà vị trí ban đầu, lại là một cái bàn đổ.

Di hình!

Đây là di hình hoán vị!

Trái tim Thanh Xà Vương khẽ run lên một cái, lập tức quay đầu khóa chặt Tần Hà trước mặt.

Người này, tuyệt đối không phải kẻ tâm thường, ban nãy đã nhìn lầm rồi.

Tần Hà thong thả nâng chén trà lên, nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Hoa có ngày nở lại, người không thể trẻ lại, cô nương như hoa như ngọc, tài hát khúc có một không hai, yêu vương không thể tức giận, không thể tức giận."
Bình Luận (0)
Comment