ĐANG TẢI NỘI DUNG... hoàn toàn không khống chế được nét mặt nữa „.
ĐANG TẢI NỘI DUNG... hoàn toàn không khống chế được nét mặt nữa „.ĐANG TẢI NỘI DUNG... hoàn toàn không khống chế được nét mặt nữa „.
"Cái này cũng quá quắt rồi đi?" Vương Thiết Trụ kinh hô một tiếng.
Tiếng hô này đã kinh động đến Lamborgh đang nằm trên đất cùng với Ma Phi đang thiêu thi.
Hai thú xúm lại, ngay cả viên hầu già ngồi xổm ở góc tường cũng âm thầm nhón chân lên nhìn qua.
Rất nhanh, nét mặt của hai thú cũng mất khống chế, cuối cùng hóa thành tiếng cười lớn.
Lamborgh: "Gia mau đến xem??2?, ha ha hô hố..."
Ma Phi thì cười đến toét miệng: "Y nha, mở rộng tâm mắt, ha ha ha."
Tần Hà nghe vậy cũng có chút hiếu kỳ, lập tức đứng dậy đi tới.
Đến xem xét, cũng là hít sâu một hơi.
Khá lắm!
Khó trách y cứ một mực cầu nguyện như vậy, nếu đổi thành mình, cũng phải cầu nguyện như vậy a.
Lắc đầu, Tần Hà đang chuẩn bị quay người trở vê nằm, lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, trên thân Ngô Hán Tam quanh quẩn một tầng khí xám nhàn nhạt, trông dáng vẻ giống như là trúng phải nguyên rủa nào đó, mà trong đó vùng thân dưới là nông đậm nhất.
Suy nghĩ một lát, hắn búng tay một cái, trực tiếp biu - một cái thuật chúc phúc qua thử một chút.
Thuật chúc phúc chuyên khắc chế thuật nguyên rủa, trong nháy mắt liên cho thấy hiệu quả, tầng khí xám kia rõ ràng phai nhạt đi một chút xíu.
Thế là Tần Hà liên tục búng tay ra, lại biu - vài chục cái, cuối cùng đã xua tan tâng khí xám kia đến không còn lại gì.
Quả nhiên là trúng nguyên rủa.
Cái bệnh căn này của Ngô Hán Tam căn bản cũng không phải là trời sinh, cho nên nguyên nhân chỉ có thể là bị trúng nguyền rủa.
Theo lý thuyết, giải trừ nguyền rủa này thì đã xem như chặt đứt ngọn nguồn bệnh căn.
Nhưng nguyện vọng của Ngô Hán Tam lại không phải là chặt đứt ngọn nguồn, quá kỳ lạ.
Nếu đã như vậy, cũng không cần quan tâm nguyền rủa gì, y cầu nguyện điều gì thì cứ hoàn thành lời cầu nguyện đó, những thứ khác thì không cần truy tra đến cùng.
Thế là Tần Hà phất tay,'Làm việc đi."
"Vâng.
Vương Thiết Trụ lĩnh mệnh, đặt nhíp xuống cầm đao lên/"soạt" một cái giơ tay chém xuống, cắt đứt tận gốc.
Sau khi kiểm tra một phen, nó lại cầm lấy thứ đặt trên góc bàn cùng với kim khâu.
Tiếp đó chính là chi chi ca ca một trận bận rộn, khâu lên cho tên kia.
Cuối cùng nó lại lấy một khúc thuốc cao màu đen từ trong hộp ra.
Đây là Hắc ngọc đoạn tục cao, có thể khiến chỉ gãy tái sinh, dược hiệu vô cùng kỳ diệu, là Tân Hà đưa cho nó từ rất lâu trước đó. Cẩn thận từng ly từng tí cố gắng tiết kiệm đến hết mức có thể bôi cao lên vết khâu, vừa bôi lên liên thấy vết khâu nhanh chóng liền lại, qua thời gian mười mấy nhịp thở liên giống như nguyên sinh.
Thế là Vương Thiết Trụ cất Hắc ngọc đoạn tục cao đi, chuẩn bị kết thúc nhiệm vụ.
Nhưng mà vào đúng lúc này, nó lại nhìn thấy một cái roi lừa còn dư lại trên góc bàn kia, tròng mắt xoay chuyển một vòng, khóe miệng cũng dần dần giương lên, đến cuối cùng thì trực tiếp há miệng cười không thành tiếng.
Gia chỉ nói gắn lên.
Cũng không nói chỉ gắn một cái.
Thứ mua một tặng một mang về, cũng không thể lãng phí được. ...
"Gia, làm xong cả rồi." Qua chốc lát sau, Vương Thiết Trụ nói với Tần Hà.
"Gắn tốt chứ?" Tần Hà thuận miệng hỏi một câu, lúc này hắn đang nghiên cứu đan dược có thể chữa trị đan điền, cái thứ này, không phải là thứ mà đan dược bình thường có thể chữa trị.
Vương Thiết Trụ nhướng mày, trả lời: "Đã gắn tốt, khi tỉnh lại y nhất định sẽ rất bất ngờ."
"Vậy đưa trở về đi." Tân Hà khoát tay.
"Vâng." Vương Thiết Trụ hơi chột dạ nhìn sang hai bên một chút, sau đó liên giống như chạy trốn, nâng lên Ngô Hán Tam rồi vội vàng rời đi.