Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 789 - Chương 789: Nguyên Rủa Héo Thân

Chương 789: Nguyên rủa héo thân Chương 789: Nguyên rủa héo thânChương 789: Nguyên rủa héo thân

Thương hội Tử Kinh chính là một trong những hiệu buôn lớn nổi tiếng nhất Nam Thiệm bộ châu, xúc tu thương mại vươn khắp bộ châu, nuôi dưỡng vô số cao thủ, thương đội thì nhiều vô số kể, phú khả địch quốc.

Đỗ Tử Đằng thân làm trưởng tử, ở trên mây xanh nhìn xuống chúng sinh, vinh quang vô hạn.

Nhưng nay rơi xuống, sa vào phố phường, chán nản sống qua ngày, ngay cả chuyện mẹ đẻ qua đời cũng là không minh bạch.

Nếu nói rằng trong lòng y không căm hận thì đó là chuyện không thể.

Nhưng đan điền đã vỡ vụn, anh hùng thoái chí, chỉ có thể mỗi ngày dùng rượu trắng tê liệt cảm xúc mà sống qua ngày, sống mà không chút hy vọng gì.

Phương pháp chữa lành đan điền, truyên thuyết chỉ có thế giới thần linh mới có bí thuật đó.

Đó là thứ mà Đỗ Tử Đằng hiện tại dù có làm thế nào cũng không thể chạm tới.

Cho đến khi... Miếu Thanh Ngưu tiên nhân thần kỳ đột nhiên mọc lên.

Sau đó liền có đủ loại truyên pháp không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, khiến người ta điên cuồng.

Đỗ Tử Đằng cũng gia nhập vào đám người, nhưng đều là đá chìm đáy biển, có lẽ là y chưa đủ thành tâm, có lẽ là nguyện vọng rất khó thỏa mãn, ngay cả Thanh Ngưu tiên nhân cũng không có biện pháp giải quyết.

Đây là Đỗ Tử Đằng, vấn đề của Ngô Hán Tam trước mặt thì càng cấp bách.

Ngô Hán Tam khẩn cầu định đinh dài ba tấc cũng không phải là khát vọng mạnh mẽ về phương diện kia, mà là y bị trúng nguyên rủa.

Ngô Hán Tam và Đỗ Tử Đằng cùng đến từ Bắc Lương, mỗi người có một cảnh ngộ riêng.

Đỗ Tử Đằng là bởi vì tranh đấu nội bộ gia tộc thua nên rớt xuống, còn Ngô Hán Tam là bị diệt tộc, chỉ có y là may mắn trốn thoát được một mạng.

Nhưng tránh được nguy cơ sống chết, lại khó thoát được nguyên rủa như giòi bọ trong xương.

Nguyền rủa héo thân.

Đây là một loại nguyền rủa đến từ vùng đất tà ác, một khi trúng chú, cơ thể sẽ dần dân bị héo rút, tinh khí thân cạn kiệt, hóa thành mục nát.

Hơn nữa hướng phát triển của nguyền rủa này cũng không phải là tuyến tính, mà là sau khi héo rút triệt để thì sẽ tiến vào trong cơ thể, tiếp đó sẽ đột nhiên ra tốc, hậu quả chính là toàn thân sẽ trở nên hư thối trong thời gian cực ngắn, hóa thành mục nát, cực kỳ khó đối phó.

Phương pháp phá giải cũng thuộc về bí pháp, thậm chí là cởi chuông phải do người buộc chuông, Ngô Hán Tam căn bản không làm được điều này, cho nên chỉ có thể liều mạng thu thập một ít dược liệu cường dương tráng tinh để cố gắng duy trì.

Nhưng mà thuật nguyền rủa vẫn luôn dây dưa mỗi thời mỗi khắc, không ngưng không nghỉ.

Cho dù Ngô Hán Tam đã cố gắng hết sức, vẫn có thời điểm chợp mắt, không kịp bổ sung. Đinh đinh héo rút đi chút nào thì sẽ thiếu đi chút ấy, cho dù sau đó có bổ sung tinh khí thần thế nào thì cũng không thể khôi phục lại.

Cứ như vậy, mười năm trôi qua, Ngô Hán Tam rốt cục đã đi đến phần cuối, tới gần thời điểm nguyên rủa đại bạo phát.

Đinh đinh của hắn đã héo rút đến mức xả nước tiểu cũng phải dùng nửa canh giờ.

Mảnh như cây kim.

Cho dù sau đó không bị mục nát thân mà chết, cũng sẽ sống sờ sờ bị căng trướng chất.

"Ngươi nói xem, có phải là do chúng ta còn chưa đủ thành tâm hay không?”

Qua hồi lâu sau, Ngô Hán Tam lại hỏi, y cảm thấy mình đã rất thành tâm, hơn nữa một ngày cũng bái ít nhất ba lượt, trước trước sau sau nói ít cũng đã hơn ba lần rồi.

Nhưng vẫn chưa thể lọt vào mắt xanh của Thanh Ngưu Đại Tiên.

Phải biết miếu Thanh Ngưu tiên nhân kia người đến người đi vô cùng tấp nập, mỗi một lần bái tiên đều cần có sức chịu đựng, thể lực, đấu trí đấu dũng, thiếu thứ nào cũng không được, không phải tùy ý là có thể tiến vào.

"Ngày mai ngươi vẫn đi à?" Đỗ Tử Đằng không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Đi, hai ngày qua thời tiết oi bức, ngày mai có lẽ sẽ có mưa to, có thể sẽ bớt người đi miếu, ta tranh thủ bái thêm một lần." Ngô Hán Tam cắn răng nói.

Đỗ Tử Đằng vì thành tích có thể dăm ba ngày mới đi một lần, nhưng Ngô Hán Tam y không thể.

Cho dù đến cuối cùng đây cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo, thì y cũng phải mơ tiếp giấc mộng này, đại nạn sắp tới, Thanh Ngưu Đại Tiên đã thành hy vọng cuối cùng của y.

"Ai là Ngô Hán Tam?”

Đúng lúc này, từ cửa lớn quán rượu có một người trẻ tuổi tiến vào, cất tiếng hỏi mọi người.

Đó là một thiếu niên cổ dài, mắt như hạt đậu xanh, còn là một người gù.

Vừa nhìn liền thấy không giống như người bình thường.

Ngô Hán Tam vừa nghe vậy thì biến sắc, theo bản năng nghiêng mặt tránh đi, còn nhìn thoáng qua cửa sổ bên cạnh.

Đó là đường chạy trốn duy nhất ngoài cửa chính.

Bắc Lương diệt tộc, kẻ thù có thể vẫn còn đang tìm kiếm y, trên thực tế những năm qua y vẫn luôn sống trong nơm nớp lo sợ.

Y nghiêng mặt tránh đi, nhưng ánh mắt của mọi người trong quán rượu vô thức nhìn về phía y lại nhắc nhở cho thiếu niên lưng gù.

Ánh mắt thiếu niên lưng gù rất nhanh theo đó mà khóa chặt vào Ngô Hán Tam, đi tới.

Khóe mắt Ngô Hán Tam liếc thấy, không có bất cứ do dự gì, y lập tức nhấc lấy cái bàn đánh về phía thiếu niên lưng gù, tiếp đó nhảy qua cửa sổ xông ra ngoài.

Thiếu niên lưng gù nghiêng người tránh cái bàn đánh tới, gãi gãi cằm, lẩm lẩm một câu: "Ta đã bảo rồi, việc này phí sức lại chẳng thu được kết quả gì tốt."

Nói xong, thiếu niên lưng gù cũng lách mình qua cửa sổ xông ra ngoài, tốc độ rõ ràng còn nhanh hơn Ngô Hán Tam rất nhiều. Đỗ Tử Đằng ngây người tại nguyên chỗ, thâm nghĩ việc lớn không ổn, kẻ thù của tam ca đã tìm tới cửa rồi.
Bình Luận (0)
Comment