Chương 788: Thỏa mãn hắn
Chương 788: Thỏa mãn hắnChương 788: Thỏa mãn hắn
Người miệt mài kiên trì như vậy, cầu nguyện với tần suất cao như vậy, hơn nữa còn có thể khiến mình nhìn thấy nhiều lần, cộng thêm mức độ thành tâm Cực cao.
Như vậy, dù cho nguyện vọng kia có hoang đường, không theo khuôn khổ như thế nào, Tần Hà cũng nhất định phải thỏa mãn nó.
Phải biết miếu Thanh Ngưu tiên nhân hiện tại có thể nói là biển người đông nghìn nghịt.
Ngô Hán Tam này cứ cách dăm ba lần là lại có thể đưa nguyện vọng tới trước mặt mình.
Thứ nhất là phải có đây đủ may mắn, bởi vì từ trước đến giờ Tần Hà lật xem nguyện vọng luôn là gà trống nhỏ điểm đến người nào hắn liền chọn người đó, hơn nữa còn là lật xem từng xấp từng xấp, không đủ may mắn thì rất khó thấy được.
Hai là tân suất cũng phải đủ cao, lấy tần suất Tần Hà nhìn thấy có thể ước định lưu lượng người hiện tại.
Ngô Hán Tam này, trên cơ bản là mỗi ngày đều xếp hàng ở miếu Thanh Ngưu tiên nhân, tuân hoàn cầu nguyện.
Lại thêm tràn đầy thành ý.
Nguyện vọng như vậy, ngươi nói Tần Hà có thể coi như không thấy sao?
Đã như vậy thì nhất định phải thỏa mãn rồi.
Thanh Ngưu Đại Tiên, cũng là có tín ngưỡng.
Hầu Tiểu Lục cầu nguyện muốn làm Hoàng đế, Tần Hà còn có thể thỏa mãn cậu ta.
Chỉ là chuyện nhỏ dài ba tấc, nói thực sự, đó chẳng thể coi là chuyện gì.
Trời gần tối, Ma Phi trở lại.
Hao tốn một bí ngân tệ, mua hai cây.
"Không phải nói mua một cái sao?" Tần Hà hỏi.
Ma Phi nhún vai, trả lời: "Chủ quán nói mua một tặng một, được không tội gì không lấy chứ, thế là ta liền mang về luôn."
Tần Hà đưa mắt quan sát một chút, hai cái roi này, trơn nhẫn, đen thui, dài đến một thước, đủ ba tấc rồi, phù hợp với nguyện vọng, chính là trông có chút ghê tởm.
Lúc này Vương Thiết Trụ cũng vừa làm việc xong, Tần Hà ra hiệu Ma Phi gói roi lại, sau đó gọi Vương Thiết Trụ đến, nói: "Ngươi đi cùng ta một chuyến."
"Vâng, gia." Vương Thiết Trụ vừa nghe, vội vàng đáp ứng. ...
Cũng vào lúc này, trong quán rượu ở sân sau thương hội Tử Kinh.
Tiểu chưởng quỹ Đỗ Tử Đằng và một thanh niên ngồi đối diện nhau, cùng uống rượu rẻ nhất trong quán rượu, đồ nhắm là hai đĩa đậu khô. Hai người đang vừa nhâm nhi vừa trò chuyện.
"Tam ca, hôm nay ngươi có đi miếu tiên nhân cầu nguyện không?" Đỗ Tử Đẳng hỏi.
Thanh niên ngồi đối diện mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, miệng rộng môi dày, trông có vẻ thật thà chất phác, y nhấp một hớp rượu, khuôn mặt lộ vẻ ưu sầu, trả lời: "Đi, chỉ câu nguyện ba lượt, người càng lúc càng nhiều, ngay cả người ở ngoài Kinh thành cũng đều nghe tiếng đi tới bái tiên rồi."
"Sao mấy ngày nay ngươi không đi vậy? Trước đó không phải đã nói là cùng nhau đi bái à, đan điền ngươi vỡ vụn, con đường tu hành không còn hy vọng, trên đời này ngươi có thể thử một lần, e rằng cũng chỉ còn có Thanh Ngưu Đại Tiên mà thôi." Trả lời xong, thanh niên đối điện lại hỏi.
Đỗ Tử Đẳng tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: "Không có tiên, ban ngày nếu ta còn không làm việc nữa thì ta sẽ nghèo đến không còn cơm ăn luôn ấy, không phải ngươi không biết, ta là chưởng quỹ cấp đinh, không so được với cấp bính như ngươi, tiên công cũng ít hơn một nửa. Một ngày hai ngày còn ổn, nhưng cứ đi bái liên tục, ta sẽ phải uống gió tây bắc mất."
"Không phải là trước đó ngươi có một khách hàng giúp tăng thành tích rất lớn sao?" Nam tử đối diện hỏi.
"Gần hai tháng không tới rồi, dạo gần đây thành tích ta rất kém, nếu còn không làm việc nữa, đừng nói là tiền, khả năng lớn là ta sẽ bị thương hội xóa tên luôn ấy chứ, đến lúc đó ta cũng chỉ có thể bưng chén đi bái tiên thôi." Đỗ Tử Đằng lắc đầu tố khổ.
"Cũng rất khó khăn, mỗi ngày đều có nhiều người bái như vậy, người gặp may mắn luôn ít ỏi, ngày sau cũng khó bái được mấy lần."
Thanh niên đối điện cũng không nhịn được mà lắc đầu, dừng một chút, y lại vỗ bàn một cái, nói: "Có điều ta cảm thấy, chỉ cần số lần ta đi bái đủ nhiều, Thanh Ngưu Đại Tiên nhất định có thể nghe thấy lời cầu nguyện của ta, ba ngày không thành thì mười ngày, mười này không thành thì một tháng, một tháng vẫn không thành thì một năm”
"Ta và ngươi giống nhau, đều là hết đường để đi rồi."
Nói xong lời này, hai người nhìn nhau, đều thở dài một hơi, sau đó là trâm mặc thật lâu.
Đầu tiên nói về Đỗ Tử Đằng, thứ trưởng tử của tổng chưởng quỹ thương hội Tử Kinh Bắc Lương Quốc Đỗ Thành Ngọc, trong cuộc tranh đấu giành quyền thừa kế gia tộc bị người ta dùng âm mưu phá hủy đan điền, trở thành phế nhân.
Không qua bao lâu, Đỗ Tử Đằng lại bị vu oan hãm hại, trục xuất ra khỏi Bắc Lương Quốc.
Bốn năm sau, mẹ đẻ Đỗ Tử Đằng tự treo cổ bỏ mình.
Từ đó, gia tộc Đỗ thị liền triệt để lãng quên Đỗ Tử Đằng, để mặc y tự sinh tự diệt.
Nếu không phải có đại chưởng quỹ chi nhánh thành Lâm An của thương hội Tử Kinh thu nhận, sợ là ngay cả một chỗ đặt chân Đỗ Tử Đằng cũng không có.