Chương 793: Thuật giải đạo
Chương 793: Thuật giải đạoChương 793: Thuật giải đạo
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: "Con đường tu luyện dựa vào khí vận, tiên đồ mênh mông trông vào số mệnh. Làm sao tính được số trời, người có phúc họa sớm chiều. Ngàn dặm tuấn mã mất vó, nhân trung hào kiệt gặp tai, thời như vậy, vận như vậy, mệnh cũng như vậy."
Phần thưởng: Thuật giải đạo.
Thuật giải đạo: Đạo không khinh truyền, pháp không bán tháo, học tập thuật này, có thể giải đạo ngược chiều, thu hồi lại đạo pháp mà ngài đã truyền đi.
Chú thích: Thuật này nghịch đạo mà đi, tiêu hao đại lượng công đức, người không có công đức chính quả phải cẩn thận khi sử dụng.
Tần Hà vừa xem xong, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đây không phải là "thuốc hối hận" sao?
Nó vừa vặn tương phản với thuật truyền đạo, một cái truyên đi, một cái thu hồi lại.
Thứ này rất tốt.
Truyền đạo truyền pháp khó tránh khỏi truyên lầm người, có thuật giải đạo, sau này không cần lo lắng mất khống chế, cũng tránh việc gây ra nhân quả gì.
Quyết đoán học tập, trong nháy mắt giải đạo chỉ bí liền hiểu rõ trong lòng.
Tần Hà cảm thán, quả nhiên bác đại tinh thâm, không hổ là phần thưởng cho ra từ yêu vương một phương. Liếc qua Lamborgh đang dẩu miệng nằm rạp trên mặt đất thổi gió cho lửa lò hầm canh rắn, Tân Hà vươn tay, biu - thuật cưỡi trâu bò đi qua.
Đôi mắt Lamborgh lập tức trợn tròn.
Nó đột nhiên cảm nhận được các loại tư thế cưỡi trâu bò như che trời ngập đất vọt về phía nó, trong nháy mắt nó đã hiểu rõ, thông thấu toàn bộ.
Lúc cưỡi trâu bò nên phát lực như thế nào, làm sao mượn lực, hợp tác ra sao, mỗi loại đều có ảo diệu, quả thực là dư vị vô tận.
Điều không thích hợp duy nhất chính là.
Nó vốn là một con bòi
Thuật cưỡi trâu bò này, nó căn bản là không thể dùng được, cái này thuộc về tri thức kỳ quái.
Đương nhiên, dùng để cưỡi bò cái cũng được.
Nhưng vấn đề là, cưỡi bò cái cũng đâu cần đến kỹ năng.
Theo bản năng, Lamborgh nhìn về phía Tần Hà.
Nhưng vào lúc này, nó lại cảm thấy đủ loại tư thế cưỡi trâu bò kia, tới như thế nào lại rời đi như thế ấy.
Vù vù vù, rất nhanh, trong đầu nó đã trống rỗng, không còn nhớ nổi là vừa nãy nó đột nhiên biết được cái gì, trong ánh mắt nó nhất thời tràn đầy vẻ khó hiểu.
Nó chỉ nhớ rằng trong đầu nó như là vừa có thứ gì đó chạy ào vào từ bên này, sau đó lại nhanh chóng chảy ra ngoài theo một hướng khác.
Không để lại bất cứ cái gì.
Lắc lắc đầu, Lamborgh lại gục đầu xuống. Mặc kệ vừa rồi là thứ gì, cũng không quan trọng bằng canh xà vương trước mặt.
Sắp chín rồi. ...
Cũng vào lúc này, khu nhà phía sau thương hội Tử Kinh.
Đỗ Tử Đằng chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt lo lắng.
Ngô Hán Tam bị "kẻ thù" truy sát, trốn vào trong bóng đêm không còn thấy bóng dáng.
Điều này khiến y cảm thấy cảm thấy vô cùng lo lắng cùng sợ hãi.
So với y, mối thù trên thân Ngô Hán Tam càng gay gắt, đến mức không chết không thôi.
Không ngờ kẻ thù đã từ Bắc Lương đuổi tới Đại Cảnh, tình cảnh của Ngô Hán Tam hiện giờ e là dữ nhiều lành ít.
Y cũng đã thử đuổi theo sau, nhưng mà bản thân y đan điền vỡ vụn, thực lực quá thấp, thành Lâm An dưới màn đêm đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm, y hoàn toàn không dám đi quá xa, chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở về chỗ ở chờ đợi, cầu nguyện Ngô Hán Tam có thể bình an quay về.
"Cốc cốc cốc -I"
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
"Ai đó?" Đỗ Tử Đằng cảnh giác hỏi một câu.
"Là ta, ta đã về rồi."
Giọng nói của Ngô Hán Tam truyền vào, trong âm thanh còn mang theo sự vui mừng không thể đề nén,/'Mau mở cửa, mau mở cửa!"
Đỗ Tử Đằng không nghi ngờ gì, vội vàng mở cửa ra. Mặt mũi Ngô Hán Tam lúc này tràn đầy kích động, bước một bước dài tiến vào, túm lấy bả vai Đỗ Tử Đằng: "Huynh đệ, ngươi không thể tưởng tượng được đâu, Thanh Ngưu Đại Tiên đã hiển linh, Thanh Ngưu Đại Tiên đã hiển linh với ta! Ha ha hal!"
Đỗ Tử Đằng hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, nói: "Cái thứ kia của ngươi dài ra rồi, nguyên rủa giải trừ rồi?"
"Đúng vậy!"
Ngô Hán Tam mặt mày rạng rỡ, vội vàng đóng cửa lại, hưng phấn nói: "Ta có thể cảm nhận được nguyền rủa trên người ta đã được giải trừ, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
"Huynh đệ, ngươi cũng phải cố gắng lên, Thanh Ngưu Đại Tiên, cực kỳ phúc hậu đấy!!"
Tiếp đó, y lại kể đại khái vê chuyện xảy ra sau đó cho Đỗ Tử Đằng nghe.
Thực ra cũng rất đơn giản.
Y bị thiếu niên lưng gù đánh ngất, sau khi tỉnh lại, cảm giác phía dưới mát lạnh, lúc đó y bị dọa chết khiếp.
Kết quả đứng dậy xem xét mới phát hiện.
Phía dưới reo đồ chơi lớn, còn là hai cái.
Thanh Ngưu Đại Tiên, cầu một cho một!
Đỗ Tử Đằng vừa nghe vậy, lập tức vừa hâm mộ vừa kích động.
Bái nhiều xem ra là thực sự có hiệu quả, nguyên rủa của Ngô Hán Tam khó chơi như thế còn có thể giải trừ được, vậy thì đan điền của mình, có lẽ cũng có thể giải quyết.
"Ngày mai ta sẽ đi." Đỗ Tử Đằng gật đầu liên tục. Ý niệm bái tiên của y vào giờ khắc này là kiên định hơn bao giờ hết, cho dù có nghèo túng khốn cùng, cho dù bụng ăn không no, cũng không thể ngăn cản y đi bái tiên.
"Nhớ kỹ, phải thành tâm, nhất định phải thành tâm." Ngô Hán Tam căn dặn.
Cầu một cho một, chắc chắn là Thanh Ngưu Đại Tiên đã nhìn thấy thành ý của mình.