Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 794 - Chương 794: Tổ Yêu Nhất Mạch

Chương 794: Tổ yêu nhất mạch Chương 794: Tổ yêu nhất mạchChương 794: Tổ yêu nhất mạch

"Dọn cơm, dọn cơml"

Qua hồi lâu sau, Vương Thiết Trụ nhấc vung nồi lớn lên, theo hơi nóng tỏa ra, mùi thịt thơm ngào ngạt phả vào mặt.

Một đám tham ăn ngồi vây quanh bàn, đã thèm chảy nước dãi từ lâu.

Ngay cả Tần Hà, cũng cảm thấy thèm ăn.

Không hổ là thịt yêu vương, nuốt không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, cháo hạt kê cộng thêm canh thịt rắn hâm nhừ hai canh giờ.

Chính là hai chữ: thơm ngon.

Một nồi canh rắn lớn tràn đầy, cộng thêm thịt rắn cùng với một con cá mà Tiểu Điêu mang về đang được nướng trên than, còn có đĩa gia vị cùng với rau ngâm tương.

Bữa tối nay, khá là phong phú.

'Ăn đi."

Tần Hà phất tay, chúng thú lập tức ăn như gió cuốn.

Canh bao no, thịt bao no.

Một ngụm canh rắn xuống bụng, toàn thân ấm áp, lỗ chân lông đều giãn ra, cảm giác như là sắp thăng tiên vậy.

Chúng thú "a a nga nga”, ăn vô cùng hưởng thụ.

Cảnh tượng như thế, khiến viên hầu già luôn một mình rúc ở trong góc làm kẻ trong suốt cũng không khỏi nhón chân lên, liếm khóe miệng liên tục.

Thật sự là thơm quá mức, mấu chết là thịt này, nếu chịu được, chính là đại bổ.

Viên hầu già bị giam trong cửa chữ Hợi không biết bao nhiêu năm tháng, ký ức về mỹ thực bị phai nhạt từ lâu, vào giờ khắc này cũng bị gợi lên cơn thèm ăn.

"Gia, ngài nhìn nó kìa." Vương Thiết Trụ liếc thấy dáng vẻ của viên hầu già, dấu miệng chỉ cho Tần Hà.

Tần Hà ngẩng đầu nhìn qua viên hầu già, viên hầu già lập tức cúi đầu xuống theo bản năng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Hà, nhưng ngay sau đó nó lại nghe được Tần Hà nói: "Muốn ăn thì cứ tới đây."

"Ta... có thể sao?" Viên hầu già động tâm.

"Gia đã cho ngươi qua đây rồi, ngươi còn làm ra vẻ cái gì, mau tự mang ghế qua đi." Vương Thiết Trụ chỉ vào cái ghế nhỏ bên cạnh lò, ngoắc tay nói.

Viên hầu già thấp thỏm không yên, mang ghế nhỏ đến ngồi xuống bên cạnh Vương Thiết Trụ, dáng vẻ như là hận không thể cách xa bàn ăn ba thước, trông vô cùng mất tự nhiên.

Tần Hà liếc mắt nhìn nó, chỉ vào canh rắn trên bàn: "Ăn đi, có nhiều."

Ai cũng không thể ngờ rằng, viên hầu già đang dần dần già đi, trông dáng vẻ có thể ngỏm bất cứ lúc nào này, lại là tổ yêu danh tiếng lẫy lừng.

Cái gì gọi là tổ yêu?

Thủy tổ yêu loại, kế tục truyền thừa từ trời cao, huyết mạch ngược dòng về xa xưa, tổ thành tựu một mạch, chính là tổ yêu.

Nói trắng ra chính là một mạch yêu tộc nào đó đạt đến đỉnh phong, tụ tập thực lực và khí vận vào một thân, công tham tạo hóa.

Con viên hầu già này, chính là tổ yêu của viên hầu nhất mạch. Yêu tộc ngàn ngàn vạn vạn, mạch thì càng như là hằng hà sa số, nhưng dù như vậy, tổ yêu cũng là vô cùng hiếm thấy.

Hoặc là nói, trong lịch sử kỷ nguyên dài đằng đãng, mỗi huyết mạch có thể tồn tại đến nay thì đều từng có thời kỳ huy hoàng, đều từng sinh ra tổ yêu của riêng mình.

Nhưng khoảng cách thời gian thực sự quá dài, tính hết số lượng tổ yêu từng xuất hiện chia ra, thì có vẻ cực kỳ thưa thớt.

Nhân tộc nói không chừng còn là tổ yêu của vượn người nhất mạch đột nhiên xuất hiện vào một thời kỳ nào đó, lĩnh ngộ phương pháp tu luyện khiếu huyệt, truyên pháp vạn chúng, đặt nền móng tu luyện cho nhân tộc, mới có nhân tộc hiện tại.

Vạn tộc cạnh tranh, tự hiện thần thông.

Những thần thông kia có nguồn gốc từ đâu? Dân chúng bình thường? Tất nhiên là không thể nào.

Thần thông đến từ thánh hiền, đến từ tổ yêu.

Tổ, thủy - bắt đầu - sơ khai, nói chính là ý này.

Thời đại thần thoại trong truyền thuyết, chính là thời kỳ có nhiều tổ yêu xuất hiện, vạn tộc phồn thịnh.

Tần Hà không biết phương thế giới này là thuộc về thời kì cuối của thần thoại, hay là thời kỳ bắt đâu mạt pháp, nhưng dù thế nào, việc tổ yêu xuất hiện cũng đáng để chú ý.

Chỉ là, trông dáng vẻ của nó, thực sự quá thê thảm.

Ký ức bỏ quên, cơ thể dần dần già đi, sống thận trọng, nơm nớp lo sợ, nào còn có nửa điểm phong thái của tổ yêu chứ? Nếu không phải có kịch đèn chiếu của Thanh Xà Vương biểu hiện ra nhiều mặt, từng điều xác minh, Tần Hà cũng không dám nhận con viên hầu già này là tổ yêu.

Nếu nó có hai cái mạng, Tần Hà chắc chắn đã đốt nó đi, rồi thông qua kịch đèn chiếu xem thử xem rốt cuộc nó đã quên lãng bao nhiêu, ở thế giới thân linh đã xảy ra chuyện gì mà trở thành dáng vẻ chán nản như hiện tại.

"Ngươi nhưng là Tê thiên đại thánh a -" Tân Hà hàm ý sâu xa, cảm thán một câu với viên hầu già.

Nhưng để Tần Hà phải thất vọng, viên hầu già vẫn không có biểu hiện ra sự ngạc nhiên nghi ngờ hay vẻ dị thường gì, sắc mặt nó vẫn tràn đầy vẻ nghỉ hoặc khó hiểu như trước đó, không biết nên đáp lại như thế nào.

Lời này của Tần Hà cũng khiến cho Ma Phi, Lamborgh và Tiểu Điêu chú ý.

Tần Hà nói lời này đã cho ra đáp án, nhưng vấn đề là trước đó, dù viên hầu già có trả lời như thế nào, Tần Hà vẫn luôn lắc đầu nói "Ngươi không phải".

Khung cảnh lập tức trở nên cứng lại, Vương Thiết Trụ thấy thế, câm chén lên múc đầy canh thịt rắn rồi nhét vào trong lòng viên hầu già, nói: 'Ăn đi, ăn đi"

Viên hầu già nhận lấy, một chén canh rắn xuống bụng, trên mặt nó liền hiện lên vẻ thỏa mãn.

Vương Thiết Trụ thấy vậy, đôi mắt đậu xanh xoay tròn một vòng, lại dùng đũa gắp lên một miếng thịt rắn tẩm gia vị màu đỏ, bỏ vào trong chén viên hầu già, cười hắc hắc, nói: "Đến, ngươi nếm thử thứ này đi, ở bên ngoài không thể ăn được mùi vị này đâu."

Viên hầu già không rõ ràng, theo lời Vương Thiết Trụ bỏ miếng thịt rắn kia vào miệng, nó lập tức cảm nhận được sự cay nóng từ khoang miệng thẳng xuống cổ họng, khó chịu như là bị lửa đốt.

Đó là hương vị đồ nướng Vương Thiết Trụ nhất định phải chuẩn bị — vị thì là cay biến thái.

Theo bản năng viên hầu già định nhả miếng thịt trong miệng ra, nhưng lại nghe được Vương Thiết Trụ ẩn ý nói: "Không nói gạt ngươi, đây chính là hương vị mà gia thích ăn nhất, đã từng, có một người ăn một miếng rồi lập tức nhả ra, ngươi biết sau đó người nọ thế nào không?"

Viên hầu già nhìn về phía Vương Thiết Trụ, lắc đầu.

Vương Thiết Trụ nhếch miệng cười, nói: "Người nọ sống sờ sờ bị gia mang đi đốt."

Viên hầu già lập tức ừng ực một cái, nuốt miếng thịt rắn trong miệng xuống bụng, đôi môi run rẩy mấy lần rồi cho ra một câu: "Ăn ngon."
Bình Luận (0)
Comment