Chương 795: Ngô Hán Tam sau chuyện đó
Chương 795: Ngô Hán Tam sau chuyện đóChương 795: Ngô Hán Tam sau chuyện đó
"Ta biết ngay là ngươi có tiềm lực ăn cay mà, ha ha ha, đến, ăn nhiều một chút, đừng khách khí."
Vương Thiết Trụ lập tức giơ ngón cái lên, sau đó xoạt xoạt xoạt gắp cho viên hầu già một bát đầy thịt rắn nướng cay đỏ rực trong ánh mắt tuyệt vọng của nó.
Cuối cùng còn căn dặn một câu: "Phải ăn hết đấy -'...
Mấy ngày sau.
Một trận mưa to kéo dài cả một đêm đã mang đến cho thành Lâm An sự mát mẻ hiếm có trong ngày hè nóng bức.
Tần Hà ăn sáng xong, một mình ra đường đi dạo, đang nghĩ xem nên đi nơi nào nghe hát khúc thì đột nhiên nhớ ra, đã khá lâu rồi hắn chưa đi đến chỗ Đỗ Tử Đằng, đến giờ hắn vẫn chưa có biện pháp giúp y thực hiện lời cầu nguyện. Thế là Tân Hà chuyển hướng, đi đến thương hội Tử Kinh.
Thương hội Tử Kinh, vẫn náo nhiệt như trước đây.
Số lượng quầy hàng vốn đã không nhiều lúc này đang bị một đám thợ săn yêu đông nghịt vây kín đến con kiến cũng không thể chui lọt.
Thành Lâm An với tư cách trạm trung chuyển và trung tâm mua bán các loại tài nguyên trong trung bộ Đam Châu, buôn bán giao dịch hàng hóa vô cùng phát đạt.
Các đại thương hành hội sẽ tiến hành yết bảng vào thời điểm kết thúc giao dịch mỗi ngày, nói rõ hàng hóa nào đang thu mua với giá cao, hàng hóa nào sẽ giảm giá bán ra, tỉ lệ giảm giá là bao nhiêu, cuối cùng đều sẽ tăng thêm một câu, tới trước được trước, mua đủ / bán hết hàng mới thôi. Mục đích rất đơn giản, chính là để mau chóng thu gom được mặt hàng mình cần, hoặc là mau chóng thu hồi lại vốn.
Cho nên buổi sáng, cũng là khoảng thời gian mà các đại thương hành đông đúc chen lấn nhất.
Muốn bán được giá tốt, muốn thừa dịp mua được giá hời thì đêu sẽ đi đến cửa các thương hội và sàn giao dịch từ sớm, chờ đợi giao dịch.
Được giá tiên hài lòng, mặt mày hớn hở rời đi.
Giá tiền không hài lòng, chính là hùng hùng hổ hổ chửi mát, không thể thiếu được nước bọt bắn tung tóe đầy trời, còn nhổ nước bọt thêm hai cái.
Nhưng cũng chỉ đến như vậy, đánh nhau gây chuyện là không có.
Bởi vì các đại thương hành cùng sàn giao dịch trong thành Lâm An đều chia lợi nhuận với các thế gia đại tộc, không có chuyện nào là không thể giải quyết.
Tần Hà vừa trông thấy tràng cảnh này, hơi mỉm cười.
Mọi người lúc này đều đã xếp thành đội, như vậy không dễ nhập đội.
Nhưng nếu ngươi muốn chen qua đám người đông đúc kia, lại rất đơn giản.
Chỉ thấy Tần Hà nhắm chuẩn một khe hở, tư lưu" một cái, giống như con cá chạch trượt vào bên trong.
Thuật nhuyễn thể phát động, xuyên trái xông phải, chẳng mấy chốc Tần Hà đã đi đến hàng phía trước một cách nhanh chóng và dễ dàng.
Trong lúc chen qua tuyệt đối không khiến cho bất luận kẻ nào cảm thấy mình bị chen lấn, càng không dẫn phát sự chống lại hay chửi mắng gì.
Nhưng đến hàng trước, Tần Hà tập trung nhìn lên lại phát hiện, người trông giữ quầy không phải là Đỗ Tử Đằng.
Mà là một nam tử trẻ tuổi miệng rộng môi dày, có điều tấm thẻ treo trên quầy, vẫn là Đỗ Tử Đằng.
"Đỗ Tử Đằng chưởng quỹ đâu rồi?" Tần Hà hỏi.
"Nha, ngài là khách quen của Đỗ chưởng quỹ hả?" Nam tử trẻ tuổi mặt mày rạng rỡ, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn luôn treo nụ cười tươi, vui vẻ nói: "Ta là Ngô Hán Tam, quầy chữ ất, Đỗ chưởng quỹ đi bái tiên rồi, hôm nay †a mua bán thay y.'
"Ngươi chính là Ngô Hán Tam?" Tần Hà lập tức nhướn mày.
Trước đó cho người này nối thêm ba tấc, Tần Hà chỉ là đi ra ngoài vòng ra cho Vương Thiết Trụ một vị trí đại khái, việc còn lại đều do Vương Thiết Trụ làm.
Nói đến thì Tân Hà còn chưa nhìn mặt y lân nào, càng không biết y cũng là tiểu chưởng quỹ của thương hội Tử Kinh.
Cái duyên phận này... Vẫn rất kỳ diệu, có thể thay ca làm việc cho Đỗ Tử Đẳng, quan hệ của bọn họ nhất định cũng không tôi.
"Khách quan ngài cũng biết ta sao?" Tâm trạng Ngô Hán Tam tất nhiên là rất tốt.
Một mặt là nguyên rủa đã được giải trừ, mặt khác, y lại làm thêm một việc kiêm chức mới.
Một con đường thênh thang rộng lớn, a không, là hai con đường.
Không bao lâu nữa y sẽ phát tài, còn kiếm được nhiều tiền hơn cả việc làm tiểu chưởng quỹ thương hội Tử Kinh.
"A, từng nghe Đỗ chưởng quỹ nhắc qua." Tần Hà cười cười, lại nói: "Nếu Đỗ chưởng quỹ không ở, vậy ngày khác ta quay lại."
"Khoảng thời gian này có thể y sẽ thường ở trong miếu bái thần, hay là khách quan ngài để lại tên, ta sẽ nói lại với y rằng ngài đã tới." Ngô Hán Tam nói.
"Không cần, cũng không phải chuyện lớn gì." Tân Hà lắc đầu, xoay người rời khỏi.
"Ách... Vậy khách quan ngài đi thong thả." Ngô Hán Tam nhìn theo bóng lưng Tần Hà rời đi, chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được, muốn gọi hắn ở lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng, đến khi thấy Tần Hà sắp xuyên qua đám người, y mới la lớn: "Nếu không, ngài có thể đi miếu tiên nhân, lúc này Đỗ chưởng quỹ có thể sắp đi xong lượt đầu tiên rồi đấy."
"Nhân tiện khách quan ngài cũng có thể đi bái tiên, thành tâm, rất linh!"