Chương 806: Bốn vị ra đây thanh lý đi
Chương 806: Bốn vị ra đây thanh lý điChương 806: Bốn vị ra đây thanh lý đi
"Bản tiên lấy ra một thành công lực, không biết các hạ ứng đối ra sao." Nụ cười Tần Hà càng tươi rõ.
"Cuồng vọng!" Tướng kim giáp nghiến răng gâm thét, mặc dù trong lòng đã sinh ra ý thối lui, nhưng vừa nghe thấy Tần Hà chỉ dùng một thành công lực ra tay thì lập tức cảm thấy nhục nhã.
"Đây không phải là cuồng vọng, mà là ngươi chỉ xứng đáng một thành." Tân Hà lắc đầu.
Dứt lời, hắn nhảy lên một cái, thẳng tới mây xanh.
Thê Vân Tung!
Tiếp đó hắn liên như Thương diệt hồn trước đó, quay đầu xuống, vươn tay ra, rồi cuối cùng là... giáng xuống!
Vào thời điểm Phật chưởng to lớn thành hình che khuất bầu trời, tướng kim giáp rốt cục cũng cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Lực áp bách cực lớn không gì sánh được, giống như trời sập.
Lực giam cầm vô cùng cường đại khiến y không thể di chuyển dù chỉ một chút.
So với Thương diệt hồn, chiêu này cường đại hơn rất rất nhiều.
Phật chưởng rạng rỡ kim quang, đất trời biến sắc, thiên uy huy hoàng từ trên trời giáng xuống, tựa như là có thần linh đang ngồi đoan tọa trên đám mây ngâm tụng chân âm đại đạo, thần chưởng áp xuống.
Thần cách!
Cũng vào thời điểm này, tướng kim giáp đã nhìn thấy thần cách trên thân Thanh Ngưu Đại Tiên.
Ngụy thần đã sinh ra thần cách, đây là đại địch của Thiên Tru Phủ.
Thậm chí là ba vị phủ tôn của Thiên Tru Phủ, e là cũng khó có thể áp chế được.
Chỉ có điều, hiện tại thứ y quan tâm hơn cả, chính là mạng nhỏ của mình.
"Oanhl"
Qua giây lát, Phật chưởng to lớn đã hạ xuống.
Đất trời một mảnh hỗn độn, bụi mù đầy trời, nước sông bị gò đất nhô cao chia cách, không cách nào khép lại.
Tướng kim giáp thì trực tiếp bị cắm đầu xuống hố vểnh mông lên trời, kim giáp nổ tan thành mấy chục mảnh, vương vãi khắp nơi.
Chỉ còn sót lại một hơi cuối cùng.
Tần Hà đứng ở mép hố, thấy vậy thì lắc đầu lẩm bẩm: "Vẫn còn quá yếu."
Một thành công lực, lại không thể làm ra một kích oanh sát.
Mặc dù chỉ sử dụng một phần mười công lực, mặc dù không có chồng thêm thuật chúc phúc, không chồng thêm Chưởng trung Phật quốc, cũng không chồng thêm bất cứ trạng thái hữu ích nào khác.
Nhưng... Yếu vẫn là yếu nha.
Chân nguyên cảnh, thực sự không được.
"Hầy."
Lại lắc đầu một cái, Tân Hà xoay người, hô một tiếng: "Bốn vị tộc trưởng, có thể ra đây thanh lý rồi!!"
Xa xa, bốn đại cao thủ đang ẩn nấp trong một mảnh rừng trúc làm quần chúng hóng chuyện nghe vậy, lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lộ ra vẻ mặt do dự.
Trước khi đại chiến nổ ra, bọn họ hoàn toàn không biết Thanh Ngưu Đại Tiên ở nơi nào.
Nhưng tin tức chiến thần kim giáp đến, bọn họ lại biết rất rõ ràng.
Thế là bốn người hẹn nhau đến ẩn nấp trong mảnh rừng trúc này.
Về phần tâm tư của bọn họ, rất đơn giản.
Người nào thắng thì bọn họ sẽ ủng hộ người đó.
Dù sao thì bọn họ cũng đã nối tuyến với cả hai bên, đều để lại phục bút.
Nếu như tướng kim giáp thắng, bọn họ sẽ không chút do dự mà ra lệnh cho tứ đại gia tộc cộng thêm tất cả các lực lượng mà bọn họ có thể điều động, phong tỏa toàn thành, bắt môn đồ Thanh ngưu, phá hủy miếu thờ Thanh Ngưu, đồng thời bắt sống đám người Thái tử, rồi cung kính mời đám người tướng kim giáp vào thành.
Nếu có thể giật dây tướng kim giáp tìm diệt luôn Hoàng đế Đại Cảnh không rõ đang bế quan ở nơi nào, cũng không rõ sống chết kia, vậy thì càng tuyệt diệu.
Như vậy Đại Cảnh Quốc sẽ thuộc về bốn nhà bọn họ, ngồi ngang hàng cùng hưởng lợi ích.
Nhưng nếu là Thanh Ngưu Đại Tiên thắng, chuyện này sẽ trở nên hơi rắc rối.
Đầu tiên, việc ủng hộ Thanh Ngưu Đại Tiên là nhất định phải làm, không ủng hộ sẽ chết.
Có điều bọn họ cũng không thể công khai ủng hộ, tướng kim giáp thua, nhưng Thiên Tru Phủ chưa thua, Thiên Tru Phủ thua thì còn có thế giới thần linh phương tây.
Có thể an toàn lúc này, nhưng cũng không thể hy sinh lâu dài.
Cho nên cái phân tấc này, không dễ dàng nắm chắc.
Đặc biệt là Thanh ngưu tiên còn hô lên như vậy.
Nếu hắn không hô lên, bọn họ còn có thể giả bộ như không biết chuyện gì xảy ra, âm thầm thổi phồng nịnh nọt Thanh Ngưu Đại Tiên, bày tỏ trung tâm cùng lập trường, sau đó lui lại ngẩng đầu lên, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Hiện tại Thanh ngưu tiên lại gọi bọn họ ra thanh lý, ngươi nói xem bọn họ nên làm sao đây?
Đưa thi thể tướng kim giáp cho Thanh ngưu tiên? Không thể, ngộ nhỡ chuyện này bị Thiên Tru Phủ biết thì sẽ phải xui xẻo.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Nhưng không ra ngoài cũng không được, Thanh ngưu tiên đã lên tiếng gọi như vậy, hiển nhiên là biết rõ bọn họ ở nơi này, hơn nữa Thanh ngưu tiên còn ưa thích thi thể có tiếng.
Cái gì cũng không muốn, chỉ thích thi thể.
"Làm sao bây giờ?" Hồng Hạo hỏi.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều giữ im lặng.
Nhưng vào thời điểm bọn họ không biết nên làm thế nào thì lại ngạc nhiên phát hiện, Tần Hà lại đi ra khỏi hố, lướt nước đạp sóng, đi về phía nội thành.
Lại là... rời đi.
"Hắn vậy mà lại trực tiếp rời đi?" Ánh mắt Lương Hằng Sĩ sáng lên. "Tốt quát" Cổ Thiên Lan thì hứng khởi lên tiếng.
Người ở cùng không ở, hoàn toàn là hai khái niệm.
Nếu Thanh Ngưu Đại Tiên ở đây, vậy thì bọn họ chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn thanh lý, nhặt xác.
Nhưng nếu Thanh Ngưu Đại Tiên rời đi, vậy không gian có thể thao tác sẽ rất lớn.
Tướng kim giáp chưa chết, vậy thì chữa thương cho y, sau đó giả bộ như không có địch ý rồi cố ý thả y đi.
Nếu tướng kim giáp đã chết, vậy thì để lại một phần cơ thể đưa về Thiên Tru Phủ.
Nói rõ là dưới hung uy của Thanh Ngưu Đại Tiên, bọn họ chỉ có thể mạo hiểm bảo vệ một phần thi thể cùng di vật của tướng kim giáp.
Tóm lại, chính là làm việc tùy theo hoàn cảnh.
"Đi, đi qua nhìn một chút đi."
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau một cái, đều là cáo già, tự nhiên là ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Rất nhanh, bốn người đã phóng tới bên mép hố.
Tập trung nhìn vào, lập tức cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Tướng kim giáp trọng thương, nhưng vẫn còn thở, chưa chết.
Đây quả thực chính là rút thăm rút trúng giải độc đắc tốt nhất.
Chữa thương, giả chiến đấu, thả người, thao tác vừa đơn giản vừa đạt lợi ích lớn.
Cứu được tướng kim giáp, bán mặt mũi cho Thiên Tru Phủ, chờ đến ngày nào đó Thiên Tru Phủ lại đến tiêu diệt Thanh ngưu tiên, chỗ tốt sẽ nhất định là đếm không hết.
Hô hấp bốn người, lập tức trở nên thô nặng.
Nhưng cũng ngay vào một khắc này, khi nhìn thấy dáng vẻ nằm dưới đất của tướng kim giáp, một cỗ xung động muốn đánh người vô cùng táo bạo không có lý do đột nhiên nổi lên trong lòng.
Nhất thời cảm thấy ngứa tay, ngứa chân, trong lòng ngứa ngáy, toàn thân không có chỗ nào không ngứa.
Từng cơn xung động cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều, hóa thành dục vọng vô tận, không ngừng nhấn chìm mọi thứ, không thể chống cự.
Đôi mắt bốn người rất nhanh đã biến thành đỏ rực, hô hấp vốn dĩ đã thô nặng, lúc này liền như là ngựa hoang thoát dây cương.
Lương Hằng Sĩ nhìn chằm chằm vào mông tướng kim giáp, càng nhìn càng xúc động, vô cùng muốn đánh lên đó.
Cổ Thiên Lan cùng Hồng Hạo thì nhìn chằm chằm vào giữa chạc cây của tướng kim giáp.
Còn Nhan Tĩnh Đan thì sinh ra một cỗ xung động muốn xả phân.