Chương 811: Nguyên Khác
Chương 811: Nguyên KhácChương 811: Nguyên Khác
"Ta #Y%%... Mẹ nó #%%%. .. Không muốn ### mặt - - "
Vương Thiết Trụ vừa nghe vậy, lập tức tức giận đến giơ chân, chỉ vào Nhan Tĩnh Đan chính là một trận miệng phun hương thơm.
Khuôn mặt Nhan Tĩnh Đan giật giật, nhưng lại không dám phản bác lại câu nào, chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn nghe mắng chửi.
Không có cách, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Cuối cùng vẫn là Tần Hà vung tay giải cứu ông ta: "Trở về nghỉ ngơi đi, đều đã mệt nhọc cả ngày rồi."
Bốn người tất cung tất kính, như là được đại xá vội vàng rời đi.
"Gia, bốn người này có bệnh, giày xéo thi thể như vậy, nên phạt bọn họ." Vương Thiết Trụ bất mãn nói.
"Không phải là có bệnh." Tần Hà lắc đầu, nghĩ thâm thuật chấp niệm kia có lực mê hoặc tâm trí lớn như vậy, sớm biết như vậy thì hắn đã kiêm chế một chút rồi.
"Đó là vì sao?" Vương Thiết Trụ thắc mắc.
"Không có gì, chính là... Người có chí riêng."
"Người có chí riêng?”
"Đừng hỏi nhiều như vậy, trực tiếp ném vào trong lò đốt đi."
"Nhưng trong miệng y... Không sạch sẽ." Mặt mũi Vương Thiết Trụ tràn đầy vẻ ngờ vực.
Tân Hà nhìn nó, hỏi: "Vậy ngươi đốt bộ thi thể nào mà trong bụng không có thứ không sạch sẽ kia chứ?”
Vương Thiết Trụ: 'Ách... Cái này -"
"Mau đi." Tân Hà phất phất tay.
"Vâng, gia." Vương Thiết Trụ chỉ có thể nghe theo, quay đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy đạo lý gia nói cũng là đúng, có bộ thi thể nào thực sự sạch sẽ đâu, không nhìn thấy là được rồi.
Nghĩ tới đây, nó buông bỏ ngăn cách trong lòng, ném cho thi thể tướng kim giáp cái thuật tịnh vị, sau đó thanh lý thi thể qua rồi ném vào trong lò tử kim, làm bạn với Huyết Dực Bức Vương.
Mười mấy bộ thi thể, tối hôm nay, có việc làm rồi.
Một đêm này, trăng khuyết treo cao, ánh trăng mờ mịt gió vù vù thổi.
Ảnh hưởng từ trận chiến khiến đại đa số người không rõ kết quả nơm nớp lo sợ, khiến toàn thành Lâm An đều sống trong run sợ cả đêm, gần như là không dám phát ra tiếng động qì.
Ngay cả tiếng chó sủa cũng biến mất, trong không khí cũng tràn ngập khí tức bất tường.
Chỉ có phòng thiêu thi số bảy là đèn đuốc sáng trưng, lò lửa khô nóng.
Không bao lâu, thi thể của tướng kim giáp đã bị đốt xong, còn xong trước Huyết Dực Bức Vương một bước.
Tướng kim giáp, vốn có tên là Nguyên Khác.
Chỉ là cái tên này đã bị người ta quên mất từ lâu, thậm chí ngay cả bản thân tướng kim giáp, cũng đã quên đi.
Y có một cái tên được thế giới thần linh phương tây ban cho, gọi là Thần Ngự Giáp. Một cái tên vừa không hay, vừa có chút kỳ cục.
Nhưng bất luận là nó kỳ cục đến thế nào, không hay ra sao, thì cái tên này vẫn là cái tên được thế giới thần linh ban cho, nó tượng trưng cho địa vị, không để chối từ.
Thiên Tru Phủ có ba ngàn người, người có thể được ban tên thì đều là cường giả siêu cấp uy chấn một phương.
Phía dưới ba phủ tôn Thiên Tru Phủ nam bộ Đam Châu, chính là tướng kim giáp.
Dưới ba người, trên vạn người.
Nếu là phóng ngựa qua chư quốc, y chính là tôn tại lật tay thành mây trở tay thành mưa.
Vương quốc cường đại ở trước mặt y, cũng phải run lẩy bẩy, cực lực lấy lòng.
Nhưng đó là Thần Ngự Giáp lúc đỉnh phong, còn vào thời điểm y mới ra đời thì tên là Nguyên Khác.
Từ Nguyên Khác đến Thần Ngự Giáp, cũng không hề thuận buồm xuôi gió.
Nguyên Khác, xuất thân từ thế gia sát thủ Bắc Uy Quốc, Nguyên thị.
Làm cái nghề sát thủ này, thời gian làm càng lâu, càng đắc tội với nhiều người.
Nếu như thế lực gia tộc mạnh mẽ thì còn có thể chấn nhiếp, bình an vô sự.
Nhưng khi thế lực gia tộc suy bại, thì sẽ tương đối nguy hiểm.
Lúc Nguyên Khác ra đời, Nguyên thị đã bắt đầu suy bại. Kẻ thù ngủ đông đã lâu đánh hơi được cơ hội báo thù, âm thầm liên lạc, chuẩn bị liên hợp lại để tiễu sát Nguyên thị nhất tộc.
Nguyên thị nghe được tiếng gió, lập tức tản tử đệ nhỏ tuổi còn chưa xuất đầu lộ diện vào phố phường, phòng ngừa việc bị một lưới hốt gọn.
Nguyên Khác, chính là một trong số những tử đệ đó.
Về sau quả nhiên Nguyên thị đã bị thiệt hại nặng nề, gân như toàn bộ tộc nhân không thể may mắn thoát khỏi.
Đồng thời kẻ thù cũng điều tra được việc có vài tên tử đệ Nguyên thị bỗng nhiên mất tích, thế là đào sâu ba thước, treo thưởng truy sát.
Mấy năm đó, Nguyên Khác không phải đang bị truy sát, thì chính là đang trên đường bị truy sát.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, liền có nguy hiểm tính mạng.
Áp lực sinh tồn cực lớn đã khiến Nguyên Khác tiến bộ cực nhanh, cũng khiến y từng bước trở nên hắc hóa, biến thành một tên sát thần tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt.
Có lẽ sẽ có người nói, sát thủ mà, không độc ác tàn nhẫn sao được?
Giết người không chớp mắt, thế thì không khô mắt sao?
Đây cũng có thể gọi là hắc hóa à.
Nếu hiểu như vậy thì sai rồi.
Sát thủ, cũng không phải là kẻ ưa thích giết chóc.
Cái nghề này có chuẩn tắc và tín điều của mình, chẳng hạn như không có thưởng không giết, liên lụy không giết, phụ nữ trẻ em không giết, ... Nó cũng có điểm mấu chốt. Lúc Nguyên Khác chạy trốn đã bỏ đi ranh giới cuối cùng mà thế gia sát thủ tôn thờ, hơn nữa còn đi lên con đường tà đạo lấy "giết chóc” để tăng thực lực một cách nhanh chóng.