Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 810 - Chương 810: Rất Khó Làm Nha

Chương 810: Rất khó làm nha Chương 810: Rất khó làm nhaChương 810: Rất khó làm nha

"Các ngươi chọc ra một cái sọt lớn như vậy để cho ta rất khó làm nha, Thiên Tru Phủ cấp bậc gì, các ngươi nên hiểu." Tân Hà xoa cằm, lắc đầu.

"Hoa đại sư ngài nói chúng ta đều hiểu, từ nay về sau, đại sư bảo chúng ta đi hướng đông, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, Hoa đại sư bảo chúng ta đi hướng tây, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi hướng đông." Cổ Thiên Lan nói.

Tần Hà liếc nhìn ông ta một cái, nói: "Tại sao ta phải bảo các ngươi lúc thì đi hướng đông, lúc thì đi hướng tây chứ, có vui không?”

"Ách... ta chỉ là làm ví dụ mà thôi." Sắc mặt Cổ Thiên Lan lập tức vừa đen sì vừa cứng đờ.

"Từ nay về sau, tứ gia tướng chúng ta sẽ nghe theo Hoa đại sư như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cùng nhau đối kháng với Thiên Tru Phủ." Hồng Hạo mở miệng, đổi cách nói khác.

"Là các ngươi giết tướng kim giáp, đâu phải là ta giết, cùng nhau đối kháng với Thiên Tru Phủ có ý là, các ngươi chống ở phía trước sao?" Tân Hà mỉm cười hỏi.

"Cái này... Chúng ta..." Hồng Hạo cũng bị nghẹn lời.

Cuối cùng, vẫn là Nhan Tĩnh Đan mở miệng, nói: "Bốn nhà chúng ta, sẵn lòng xây bốn tòa miếu tiên nhân cho đại tiên ngài làm thành ý, mong rằng Hoa đại sư vui vẻ tiếp nhận."

Một câu, cuối cùng cũng chạm tới đáy lòng Tần Hà.

Không thể không nói, vẫn là Nhan Tĩnh Đan biết nói chuyện, địa vị đứng đầu tứ đại thế gia, danh xứng với thực. Công đức đối với Tần Hà là rất quan trọng, nhưng rốt cuộc là nó quan trọng với Tân Hà đến mức nào thì không ai biết được.

Có rất nhiều phương thức để lấy lòng, nhưng Nhan Tĩnh Đan có thể dùng một câu chạm đến đáy lòng Tần Hà, sự nhạy bén cùng quả quyết này, cũng không phải là người bình thường có thể làm được.

Có điều, không quan tâm ông ta nhạy bén cùng quả quyết như thế nào, hiện tại ông ta đã đắc tội Thiên Tru Phủ.

Sau này cũng chỉ có phần bị bắt chẹt.

"Được rồi, nể tình chúng ta có chung một lập trường, ta không làm khó dễ các ngươi, đặt thi thể đó, tất cả trở về đi thôi, trời không sập được." Tần Hà hài lòng vỗ tay một cái rồi hất hất bàn tay ra hiệu bốn người có thể rời đi.

Bốn người vừa nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Căm hận thì căm hận, nhưng nếu lúc này mà không được Tần Hà che chở, phiền phức sẽ cực lớn, nguy cơ gia tộc sụp đổ ở ngay trước mắt.

Người này không rõ lai lịch, nếu hắn không thể đánh lại Thiên Tru Phủ thì có thể xách thùng chạy mất, còn bọn họ thì gia đại nghiệp đại, lên trời không đường, xuống đất không cửa.

Bốn người vội vàng đặt thi thể xuống, bởi vì không dám tự tiện tiến vào phòng thiêu thi nên bọn họ đặt ở ngay trước cửa.

Lúc này, Vương Thiết Trụ vén rèm cửa đi ra, nó bận rộn đến đỉnh đầu bốc khói, sắc mặt đỏ bừng.

Sau khi bận rộn một hồi, cuối cùng cũng bỏ Huyết Dực Bức Vương vào hồ lô tử kim, nhóm lửa thiêu thi, chờ đợi thu dọn tro cốt.

Đi ra ngoài xem xét, mười một bộ thi thể, chỉnh chỉnh tê tề. Trông dáng vẻ của gia có vẻ như rất vui vẻ, thế là tâm trạng nó cũng không tôi.

Thi thể người tu luyện có cấp bậc cao như vậy, gần đây không thấy nhiều.

"Đây chính là tướng kim giáp?" Vương Thiết Trụ chỉ vào thi thể mặc đồ ít đến gân như không mặc gì, hỏi.

"Hồi bẩm tiên đồng, đúng vậy." Nhan Tĩnh Đan nói.

"Không sai, thế mà không bị chia năm xẻ bảy." Vương Thiết Trụ quan sát một chút, thỏa mãn gật đầu, mặc dù toàn thân ứ máu, mặc dù phía dưới nát bét, mặc dù thứ kia cũng đã biến mất.

Nhưng chút này cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Máu ứ không cần phải để ý đến, bôi chút phấn là được, cái thứ nát bét kia thì nặn hai vắt bột, lại dùng gỗ điêu khắc một chút, nếu như muốn làm biếng thì khâu một đoạn của hổ lên là xong.

Tóm lại, lượng công việc không lớn, nhất là so sánh với Huyết Dực Bức Vương chia năm xẻ bảy.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Vương Thiết Trụ lại ngửi thấy một mùi thối từ trên thi thể tướng kim giáp tỏa ra.

Theo bản năng, nó ngửi ngửi, lần theo mùi đến cằm tướng kim giáp.

"Tiên đồng đại nhân không thể -" Nhan Tĩnh Đan thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Nhưng cũng đã chậm, Vương Thiết Trụ đã vươn tay tách miệng thi thể ra, lập tức có thứ gì đó từ trong miệng tướng kim giáp chảy ra ngoài.

"Cái gì vậy?!" Vương Thiết Trụ bị dọa đến trực tiếp nhảy bật ra sau, trên mặt tràn đầy vẻ ghê tởm, bởi vì nó mơ hồ đoán được đó là thứ gì. Mùi hệt như trong hầm xí!

Hồng Hạo, Lương Hằng Sĩ, Cổ Thiên Lan vô thức liếc qua Nhan Tĩnh Đan.

Mặc dù hiện tại sắc mặt Nhan Tĩnh Đan vẫn đen sì, nhưng cũng không khỏi mặt mo đỏ ửng, vốn không muốn trả lời, lại sợ không trả lời thì sẽ chọc giận Tần Hà, chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên, trả lời: "Đây là... vàng người."

"Ngươi là biến thái à?" Vương Thiết Trụ lập tức liền nổi giận, vất vả lắm mới thu thập xong một bộ thi thể, vừa mới còn cho rằng phía sau sẽ dễ dàng hơn một chút, kết quả lại gặp một màn như vậy.

Ghê tởm như vậy! Lát nữa làm thế nào động tay, làm thế nào thanh lý thi thể đây?

"Ách, lúc đó... Nhịn không được." Nhan Tĩnh Đan cảm thấy mặt mo mình đã mất sạch.

"Nhịn không được thì ngươi cũng không thể... Ngươi có ghê tởm hay không chứ!"

Vương Thiết Trụ vạn phần ghét bỏ, dạy dỗ: "Đối với thi thể, ngươi phải tôn trọng chứ, thù oán bao lớn mà đến chết ngươi cũng không bỏ qua vậy."

"Ách, thưa tiên đồng... Lúc đó y còn chưa chết." Lương Hằng Sĩ mở miệng nói một câu, ít nhiều, lúc này ông ta là có một chút cười trên nỗi đau của người khác.

Vương Thiết Trụ sững sờ, sau đó hỏi: "Vậy là y chết như thế nào?”

Hồng Hạo nhanh mồm nhanh miệng trả lời: "Nghẹn chết."
Bình Luận (0)
Comment