Chương 809: Giận mà không dám nói gì
Chương 809: Giận mà không dám nói gìChương 809: Giận mà không dám nói gì
Ban đêm, đêm đen gió lớn.
Phòng thiêu thi số bảy.
Đám Vương Thiết Trụ, Ma Phi ở trong phòng thiêu thi bận rộn đến đỉnh đầu bốc khói.
Thi thể Huyết Dực Bức Vương bị đánh nát, đặc biệt là đôi cánh dơi, đối với Vương Thiết Trụ mà nói, lần thanh lý thi thể này có tính khiêu chiến vô cùng cao.
Tần Hà thì ung dung nhàn nhã nằm ngay ở cửa ra vào, thưởng thức trà thơm, chờ đợi bốn tên chất phác thật thà tới cửa.
Đúng như dự đoán, không qua bao lâu.
Mười mấy cỗ xe ngựa đi tới, bốn người xuất hiện, tay xách vai gánh, tất cả đều là thi thể.
Tổng cộng mười một bộ... Thiếu một bộ.
Giờ phút này bốn người đều thất hồn lạc phách, trông như cha mẹ chết.
"Đại tiên... Ách, Hoa đại sư, dựa theo phân phó của ngài, bốn người chúng ta đã mang thi thể ác nhân Thiên Tru Phủ về cho ngài rồi đây." Nhan Tĩnh Đan nặn ra một nụ cười gượng trông còn khó coi hơn khóc, cắn răng nói.
"Đại sư, chúng ta đã tìm kiếm rất lâu đấy."
"Có mấy bộ thi thể bị đánh bay đi rất xa."
Ba người còn lại cũng rối rít mở miệng, người trông có vẻ hơi "bình thường" một chút lại là Lương Hằng Sĩ suy sụp uể oải trước đó. "Hình như, thiếu một bộ nhỉ." Khóe miệng Tần Hà hơi giương lên, hỏi: "Là... Bay đi rồi sao?"
Lời này vừa ra, vẻ chán nản phiên muộn cùng tức giận trên mặt bốn người gần như là không thể che giấu được nữa, cơ hàm nhu động không ngừng.
"Có một tên chạy mất!" Hồng Hạo giậm chân nói.
"Một tên chạy mất?"
“Tướng kim giáp đâu?”
"Chết rồi."
"Ai nha, không tốt." Tân Hà bày ra vẻ mặt chấn kinh, vỗ đùi nói: "Như vậy thì không dễ làm nha, tướng kim giáp chết ở trong tay các ngươi, nếu Thiên Tru Phủ mà biết chuyện này, sẽ rất khó lường."
"Ta còn không dám giết y, các ngươi cũng quá không suy xét hậu quả rồi."
“Chuyện này phức tạp nha."
Tần Hà lắc lắc đầu.
Bốn người nghe xong, mặt đã đen lại càng đen, sắp biến thành cùng màu với Lamborgh.
Truy kích hai tên tùy tùng của tướng kim giáp, đuổi kịp tiêu diệt được một người, người còn lại phí hết sức chín trâu hai hổ, nhưng vẫn để y trốn thoát!
Còn là tên cầm thủy tinh ký ức.
Kết quả... Rõ ràng chính là ba chữ: Xong đời rồi!
Triệt để xong đời rồi!
Thủy tinh ký ức truyền về Thiên Tru Phủ, bốn người có dùng bàn chân để nghĩ cũng biết, Thiên Tru Phủ sẽ phẫn nộ đến bậc nào, lửa giận ngút trời đến bậc nào.
Hoa đại sư trước mặt này... À không, cái tên khốn kiếp này, nói không sai.
Tướng kim giáp, đúng là chết ở trong tay bọn họ, cộng thêm tên tùy tùng bọn họ truy sát giết chết đó nữa.
Trên danh sách tất sát của Thiên Tru Phủ, xếp hạng của bốn người bọn họ, nói không chừng còn cao hơn cả cái tên khốn kiếp trước mặt này!!
Trời đánh!
Bốn người chắc chắn và rất khẳng định, đây chính là cục diện mà Tần Hà bố trí.
Hắn cố ý chừa lại cho tướng kim giáp một hơi, hô bốn người phe mình đi lên thu thập, sau đó sử dụng thủ đoạn không người nhận ra, khiến phe mình tập thể phát cuồng.
Hạ lưul
Không biết xấu hổi
Còn ở nơi này giả bội
Nhưng điều càng bực bội là, bọn họ biết rất rõ chính là Tân Hà hãm hại bọn họ, lại chẳng dám phát tác ra dù chỉ một chút.
Còn phải vội vàng hì hục đi thu thập thi thể dưới sông, dùng để lấy lòng tên yêu thích thiêu thi đến phát cuồng này.
Bởi vì cái chết của tướng kim giáp, dù thế nào thì cũng là bùn đất rơi vào đũng quần, không phải phân thì cũng là phân, tất cả giải thích đều là phí công, chắc chắn là đều tính hơn phân nửa lên trên đầu bọn họ.
Bọn họ đã hoàn toàn trở thành tử địch với Thiên Tru Phủ! Sau này, tính mạng của bọn họ, còn phải dựa vào Tần Hà.
Đây là điều trước đây bọn họ có thế nào cũng không thể ngờ được, so với kết quả bết bát nhất, còn bết bát hơn.
Thiên Tru Phủ bị nhận lấy nhục nhã lớn như vậy, nhất định sẽ đào sâu ba thước gia tộc sau lưng bọn họ, đuổi tận giết tuyệt.
"Thiên Tru Phủ bạo ngược thị sát, cực kỳ tàn ác, còn muốn gây bất lợi cho Hoa đại sư, chúng ta thực sự là không thể nhìn nổi nữa, ý định ban đầu chỉ là muốn giáo huấn y một chút, không thể ngờ rằng y lại không chịu nổi giày vò, đụng chút đã chết rồi." Nhan Tĩnh Đan đèn nén ý tưởng chân thận, bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Thực lực chúng ta yếu kém, sau này còn phải nhờ Hoa đại sư chăm sóc, đảm bảo tính mạng chúng ta."
Nếu bàn ra kẻ nào có áp lực lớn nhất trong bốn người, tất nhiên là không ai qua được Nhan Tĩnh Đan.
Cảnh tượng ông ta ngồi xổm trên đầu tướng kim giáp xả phân, không có việc nào có thể kéo thù hận của Thiên Tru Phủ hơn việc này.
Thiên Tru Phủ là tôn tại như thế nào, nói một không hai, vừa giậm chân một cái thì toàn bộ Nam Thiệm bộ châu đều phải chấn động ba lần, nơi nào từng gặp phương thức nhục nhã như thế chứ?
Thay đổi góc nhìn, nếu ông ta là phủ tôn Thiên Tru Phủ, nhất định sẽ để mình hoàn trả lại gấp trăm lần, muốn chết cũng sẽ là yêu cầu xa vời.
Vừa suy nghĩ một chút, Nhan Tĩnh Đan liền cảm thấy cả người lạnh toát, bông cúc co chặt từng đợt.