Chương 808: Vạn vạn chẳng thể ngờ
Chương 808: Vạn vạn chẳng thể ngờChương 808: Vạn vạn chẳng thể ngờ
Thành bắc, chiến đấu tới một cách đột nhiên, kết thúc cũng rất đột nhiên.
Nhưng sự khủng hoảng trong thành, lại vừa mới bắt đầu lan tràn ra.
Tin tức Thiên Tru Phủ tới thành Lâm An đã sớm gây dư luận xôn xao, bầu không khí trong thành cũng trở nên ngột ngạt đến mức như là ngưng kết lại.
Các thế gia vọng tộc cùng tam giáo cửu lưu trong thành có được tin tức linh thông, thì đã chạy ra khỏi thành tị nạn từ sớm.
Ngay cả tứ đại thế gia, cũng đã âm thâm đưa một vài tử đệ nhỏ tuổi ra ngoài, để tránh bị tận diệt khi có bất trắc xảy ra.
Điều khiến tất cả sinh linh trong thành sợ hãi nhất, không gì qua được việc đồ thành!
Bởi vì Thiên Tru Phủ thực sự làm được việc này.
Ảnh hưởng của trận chiến đấu chấn thiên động địa, khi nước sông ngút trời đánh lên tường thành cũng vượt vào bên trong thành, khiến cho bầu không khí sợ hãi trong thành đạt đến cao độ.
Không ai biết rõ ràng là có chuyện gì xảy ra, cũng không ai biết kết quả cuối cùng ra sao.
Chỉ thấy một cây kim thương cùng một Phật chưởng khổng lồ lần lượt từ trên trời giáng xuống.
Phật chưởng kia thì dân chúng trong thành Lâm An đã từng thấy, nhưng vẫn không rõ kết quả.
Ngay vào thời điểm mọi người đều yên lặng chờ đợi xem vận hạn đến hay là có thể sống sót. Hướng tây thành nam.
"Ong ong ong -'
Không khí phát ra tiếng ong ong rung động.
Ngay sau đó người ở trong thành liền sợ hãi trông thấy, một Phật chưởng tỏa ra kim quang lấp lánh lại xuất hiện, che lấp bầu trời.
Cho dù cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được thiên uy huy hoàng mà nó phát ra, khiến cho người ta ngạt thở.
"Âm ầm!"
Phật chưởng tỏa ra kim quang giáng xuống, qua thời gian mấy hơi thở sau, chấn động truyên đến, đất rung núi chuyển.
Cả tòa thành trì to lớn vì đó mà trở nên tối tăm, mặt trời phía tây bị bụi đất ngập trời che khuất. ...
Nơi đồng hoang nào đó ở phía tây nam thành Lâm An.
Bên cạnh một hố sâu mới xuất hiện, Tần Hà đứng ở bên rìa hố đánh giá trung tâm hố sâu, lắc đầu nói: "Quá yếu."
Không có nước ngăn trở, cái hố này sâu rộng hơn rất nhiều, rộng chừng hơn hai trăm bước, chiều sâu cũng lớn hơn rất nhiều.
Hình dạng như năm ngón tay, lún sâu dưới tâng đất.
Hố sâu to lớn, bóng người lẻ loi, tạo thành một hình ảnh có độ tương phản về thị giác rất cao.
Tựa như thần tích.
Người tu luyện, nghịch thiên mà đi, người có đại thân thông hủy thiên diệt địa, dời núi lấp biển, cũng không phải là truyền thuyết. Giờ phút này, ở chính giữa hố sâu là một con yêu vật lông đen chia năm xẻ bảy, loáng thoáng có thể phân biệt ra đôi cánh màu đỏ như máu, chỉ là giờ phút này nó đã tan nát không nhìn nổi, giống như là mấy cây gậy trúc treo tấm vải rách vậy.
Nếu có cường giả của Vạn Yêu Quốc ở nơi này, nhất định sẽ chấn kinh đến vỡ mật.
Đây, không ngờ lại là Huyết Dực Bức Vương uy danh hiển hách của Vạn Yêu Quốc!
Chuyện Thiên Tru Phủ giáng lâm thành Lâm An, Vạn Yêu Quốc tất nhiên là có chú ý đến.
Huyết Dực Bức Vương cũng là một trong số đó.
Khi biết được tin tức tướng kim giáp của Thiên Tru Phủ xuôi nam, Huyết Dực Bức Vương cũng xuất quan tiến về thành Lâm An.
Có ba mục đích.
Thứ nhất là muốn nhìn hình ảnh Thanh Ngưu Đại Tiên chết đi.
Cho dù là đại yêu gần hiểu biết rõ ràng về thực lực Tần Hà nhất như Huyết Dực Bức Vương, cũng không cho rằng Tần Hà có thể đối kháng với đám người tướng kim giáp.
Thứ hai chính là đến vớt chỗ tốt.
Lấy lòng Thiên Tru Phủ, hoặc là thừa dịp hỗn loạn để cướp lấy chút gì đó, đây đều là thời cơ rất tốt.
Việc tu luyện coi trọng thiên tư, nhưng càng coi trọng cơ duyên.
Cái gọi là cơ duyên, chính là nên đi ra ngoài nhiều một chút, đừng suốt ngày ru rú ở trong nhà. Thứ ba sao, nếu có thể thừa cơ đạp lên Thanh Ngưu Đại Tiên một cước, thì cũng coi như giải được một ngụm ác khí trong lòng.
Thế là, nó liền len lén tiến nhập thành Lâm An, chuẩn bị hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Nhưng mà nó lại vạn vạn chẳng thể ngờ rằng, chiến đấu ở thành bắc lại đáng sợ đến vậy.
Tướng kim giáp đã khủng bố, mà Thanh Ngưu Đại Tiên thì khủng bố hơn gấp mười.
Vào thời điểm mà Phật chưởng xuất hiện ở thành bắc, nó liên không chút do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy, phải nói là chạy một cách vô cùng quyết đoán, vô cùng cấp tốc.
Nhưng điều càng khiến nó không thể ngờ hơn là.
Nó vừa mới chạy chưa được bao xa, đã được hưởng thụ đãi ngộ giống như tướng kim giáp.
Vinh hạnh biết bao!!
Giống nhau như đúc, đều là chưởng pháp từ trên trời giáng xuống.
Khác biệt là, tướng kim giáp tốt xấu vẫn còn sót một hơi.
Mà nó thì phải tại chỗ nuốt hận, bị đập chia năm xẻ bảy.
Chết một cách cực kỳ rõ ràng, nhưng cũng cực kỳ mơ hồ.
Đến chết nó cũng không biết Thanh Ngưu Đại Tiên phát hiện ra nó như thế nào.
Nó khởi hành từ Vạn Yêu Quốc, biến mất như một cái bóng sau khi xuất quan rồi chui vào thành Lâm An, tự nhận là cực kỳ bí ẩn. Nhưng mà... nó không có cơ hội thực hiện mục đích.
Thậm chí nó còn chưa kịp nói một chữ với Thanh Ngưu Đại Tiên.
Đây là kết cục mà dù như thế nào nó cũng không thể ngờ tới.
Chỉ chốc lát sau, nhất ky từ bắc xuôi nam, bụi đất tung bay.
Ky chính là một con trâu đen rất lớn, người ky chính là một thiếu niên lưng gù.
Chính là Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh được Tần Hà gọi tới nhặt xác.
"Gia, lai lịch gì?
Đi tới gân, Vương Thiết Trụ trèo lên gò đất, nhìn vào hố sâu đánh giá mấy lần, hỏi.
"Nó hẳn là Huyết Dực Bức Vương.' Tần Hà nói, sau khi chụp tướng kim giáp xong, hắn cảm nhận được một cỗ yêu khí vô cùng ngưng luyện cấp tốc phóng về phía nam.
Rõ ràng là đang trốn chạy.
Tần Hà vô thức cho rằng đó là đòn bí mật mà Thiên Tru Phủ bố trí.
Thế là hắn vừa đuổi kịp liền ra một chưởng... Kết quả lại chụp chết một mặt hàng như vậy.
Đây là điều mà Tân Hà cũng không ngờ tới.
Nên hình dung cái cảm giác này như thế nào đây?
Giống như là trong nhà ngươi xuất hiện một con chuột, tới tới lui lui bò loạn khắp nơi trong nhà trộm đồ, khi ngươi đang suy nghĩ có nên xử lý nó hay không.
"Ba chỉ -' Vừa xoay người, con chuột kia lại vừa vặn chạy đến dưới chân ngươi, bị ngươi giãm một cước nát thành tương.
"Cái này..."
Vương Thiết Trụ cẩn thận phân biệt các mảnh nát vụn dưới hố, cố gắng liên hệ nó với hình tượng con dơi, nhất thời cảm thấy nhức đầu, nhìn mà khóe miệng co giật, nói một câu: "Thế nào lại nát thành như vậy chứ?"