Chương 815: Cá mặn xoay người
Chương 815: Cá mặn xoay ngườiChương 815: Cá mặn xoay người
Cũng vào lúc này, miếu Thanh Ngưu tiên nhân.
Dưới bầu không khí khẩn trương và sợ hãi, miếu Thanh Ngưu tiên nhân đã trở nên vắng vẻ quạnh quế khó thấy.
Vô số phần thưởng rải xuống, từ ngày khai trương miếu Thanh Ngưu tiên nhân đến ngày hôm nay, cho dù vào buổi tối cũng là nuối đuôi nhau chen chúc tiến vào, vô cùng náo nhiệt.
Nếu không, tại sao nói trong triều có người dễ làm chuyện chứ.
Ngụy Vũ vì thực hiện việc này, trực tiếp hạ chỉ hủy bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm đã kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng ở Đại Cảnh Quốc, đồng thời còn phái Thành vệ quân tuân tra ban đêm.
Nhất là phụ cận miếu Thanh Ngưu tiên nhân, càng là trọng điểm tuần tra.
Nơi ánh lửa chiếu rọi, yêu ma tránh lui.
Hơn nữa miếu Thanh Ngưu tiên nhân có niệm lực ngưng tụ, chí dương chí thánh, khiến thành Lâm An cũng trở nên an toàn hơn rất nhiều.
Nhưng mà, Thiên Tru Phủ mây đen áp thành.
Đại chiến ban ngày kinh thiên động địa, dân chúng bình thường không rõ ai thắng ai thua, bầu không khí thấp thỏm cùng sợ hãi quanh quẩn khiến cho miếu tiên nhân, không tránh khỏi việc trở nên vắng lạnh quạnh quẽ.
Ở trước mặt đại khủng bố có thể khiến cho con nít ngừng khóc đêm như Thiên Tru Phủ, không ai có suy nghĩ rằng sẽ thắng được.
Nhưng giờ khắc này, ở trước mặt tượng thần Thanh Ngưu tiên nhân cao lớn, lại có một người đang quỳ bái một cách vô cùng thành kính. Cầu nguyện một lần lại một lần, trong miệng liên tục niệm không ngừng: "Cầu đại tiên hiển linh, ban thưởng ta linh đan diệu dược chữa trị đan điền, từ nay về sau, Đỗ Tử Đằng ta sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài, ngài là điện, ngài là ánh sáng, ngài là thần thoại duy nhất, tín ngưỡng duy nhất, ..."
Người niệm lời cầu nguyện, chính là tiểu chưởng quỹ cấp đinh của thương hội Tử Kinh, Đỗ Tử Đằng.
Cái gọi là nguy cơ, chính là có nguy hiểm thì cũng có cơ duyên.
Dưới áp lực tàn khốc, miếu Thanh Ngưu tiên nhân trở nên vắng vẻ, Đỗ Tử Đẳng lại làm trái ngược với mọi người, đặc biệt chọn thời điểm này để cầu nguyện.
Suy cho cùng thì vào lúc bình thường, tuyệt đối sẽ không có thời điểm nào mà miếu thờ trống rỗng như vậy.
Không có người tranh đoạt chen lấn, mình có thể quỳ lạy trước mặt tượng thân cầu nguyện cả một đêm.
Về phần nguy hiểm, đối với Đỗ Tử Đằng mà nói, không quan trọng.
Trên thân mang thù hận, đan điền bị phế giày vò hắn ngày đêm, Thanh Ngưu Đại Tiên là hy vọng duy nhất của hắn.
Ngô Hán Tam cũng đã đạt thành cầu nguyện, còn là hai cây.
Mình rớt lại phía sau, vừa so sánh lên thì càng thêm khó chịu.
Cái gọi là vừa sợ huynh đệ nghèo, cũng sợ huynh đệ giàu, chính là nói đến đạo lý này.
Mọi người cùng lâm vào hoàn cảnh khó khăn giống như nhau, không có gì, nhưng ngươi đột nhiên cá mặn xoay người, vậy ta cũng không thể nằm nổi nữa.
Cắn răng giậm chân, Đỗ Tử Đằng bất chấp nguy hiểm to lớn cùng nỗi sợ hãi đến rợn cả tóc gáy, quỳ xuống trước mặt tượng thần, so với bất kỳ lúc nào trong dĩ vãng đều thành kính hơn rất nhiều.
Ngay vào lúc hắn cầu nguyện đến hai trăm chín mươi chín lần.
Tách!
Một viên đan dược đột nhiên rơi vào trong lòng hắn mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.
Đỗ Tử Đằng hơi sửng sốt một chút, sau khi tập trung nhìn kỹ viên đan dược này, lập tức kích động, kích động đến mức gần như cả người rút gân.
Tái tạo đanl
Đỗ Tử Đằng hưng phấn đến sắp hô lên!
Thân làm tiểu chưởng quỹ thương hội, hắn chưa từng gặp được Tái tạo đan thật, nhưng đã từng thấy trong tập vẽ và giới thiệu, đây là nội dung mà chưởng quỹ thương hành nhất định phải học tập.
Cộng thêm thứ có thể tu bổ đan điền không nhiều, chỉ có mấy loại, Đỗ Tử Đẳng tự nhiên là vô cùng chú ý.
Cho nên hắn vô cùng chắc chắn, thứ này chính là Tái tạo đan trong truyền thuyết.
Đỗ Tử Đằng vội vàng nắm chặt viên đan dược trong tay, sau đó chột dạ nhìn thoáng qua xung quanh, sợ bị người khác phát hiện.
Một vật trân quý như vậy, phải hao phí không biết bao nhiêu vận may mới lấy được, nhỡ đâu chỉ trong chớp mắt lại bị người khác cướp đoạt, vậy thì hắn sẽ khóc chết mất. Cũng may, trước tượng thần vào lúc này rất vắng lặng, chỉ có ít ỏi vài người, không có ai chú ý tới sự khác thường của hắn.
Lúc này Đỗ Tử Đằng mới thở phào nhẹ nhõm, không để lại dấu vết cất đan dược vào trong tay áo, sau đó đè nén tâm tình kích động, lại bái mấy bái rồi mới đứng lên đi trở về.
Vừa rời khỏi miếu tiên nhân, hắn lập tức một đường phi nước đại, không muốn lãng phí dù chỉ một giây.
Bởi vì chỉ cần một giây chưa nuốt viên đan dược này, thì sẽ là một giây có nguy cơ bị cướp đi đan dược. ...
Lại nói về bên phía Tần Hà, hắn khẳng định là không muốn cho đi Tái tạo đan.
Suy cho cùng thì đan dược này vẫn có ích với Tần Hà, chẳng qua xác suất thành công tương đối thấp.
Nhưng không chịu nổi nha không chịu nổi!
Hắn vừa mở cuốn sổ nhỏ thần kỳ ra, khá lắm, phía trên rậm rạp chằng chịt tất cả đều là lời cầu nguyện của Đỗ Tử Đẳng, đạt tới mấy trăm lượt.
Trừ lời cầu nguyện của Đỗ Tử Đằng thì chỉ có ít ỏi mấy người lẫn ở bên trong.
Vắng lặng đến không tưởng.
Hoàn toàn bị một mình Đỗ Tử Đằng spam.
Ngươi nói tình huống này, Tần Hà có thể không cho sao.
Điểm gà trống nhỏ bên trong ổ gà trống nhỏ, có điểm thế nào thì cũng đều là Đỗ Tử Đằng.