Chương 816: Tiện tay làm
Chương 816: Tiện tay làmChương 816: Tiện tay làm
Trước kia thực hiện giữ gìn tín ngưỡng, nói ít cũng phải tốn thời gian một nén nhang.
Suy cho cùng muốn lần lượt phân rõ đủ loại cầu nguyện cũng không hề dễ dàng.
Buổi tối hôm nay ngược lại là rất dễ dàng, cho ra một viên Tái tạo đan cộng thêm mấy hạng phần thưởng nhỏ liền xong việc.
Khép lại cuốn sổ nhỏ thần kỳ, Tân Hà cảm thấy hơi nóng bức.
Mười mấy bộ thi thể, ngọn lửa trong hồ lô tử kim cháy đỏ rực, hỏa long bao phủ thi thể phát ra từng trận tiếng long ngâm khe khẽ.
Độ khô nóng như vậy, cho dù là Tần Hà cũng không thể hoàn toàn ngăn cách.
Thế là Tần Hà đứng dậy, dự định đi ra ngoài một chút, xem miếu tiên nhân mà Ngụy Vũ mới xây đã tiến triển tới đâu rồi.
Xuyên qua đêm đen, Tần Hà từ nơi rất xa đã nhìn thấy vị trí của miếu mới.
Không có cách, nơi đó đèn đuốc sáng choang.
Cách rất xa đã có thể nghe thấy tiếng còi hiệu, tiếng hô hoán từ nơi đó truyền tới.
Đi tới gân, Tân Hà hơi giật mình.
Khá lắm!
Đây là một công trường với ít nhất hai, ba ngàn người đang đồng thời bận rộn làm việc. Vô số hán tử ngực trân đang hô hào khẩu lệnh theo tiếng còi hiệu, kéo từng cây cột to lớn từ dưới đất, chậm rãi dựng vào trong hố to bên cạnh.
Còn có vô số người phân tán đang san bằng nền đất, đào hố, dựng xà...
Chỗ xa nhất, một bức tượng thần to lớn trông cực kỳ sống động được đặt trên gỗ lăn, di động từng chút từng chút vào sân.
Người đi qua đi lại, tiếng còi lệnh vang lên không ngừng, giống như một bây kiến thợ đang lao động.
Ánh đuốc chiếu rọi lên thân hán tử, mồ hôi bóng loáng, giống như là bôi lên một lớp dầu trơn.
Tần Hà im lặng gật đầu, nghĩ thâm Ngụy Vũ đúng là càng ngày càng được việc.
Biết rõ Thiên Tru Phủ giết tới đây.
Hắn ta còn làm ra hành động trái ngược, chỉ sợ không đắc tội chết với Thiên Tru Phủ, quang minh chính đại xây thêm hai ngôi miếu mới.
Hơn nữa nhìn tiến độ này, hoàn toàn chính là điên cuồng.
Vốn cho là bọn họ có thể phá dỡ và san bằng mặt bằng xong xuôi, đã coi là rất nhanh rồi.
Quay đầu phải thưởng cho hắn ta thật tốt mới được.
Sau đó Tần Hà lại quan sát thêm một lát, rồi vươn tay ra, điểm một cái về phía tượng thần to lớn ở phía xa.
Ngay sau đó, tượng thân đang di chuyển đột nhiên tỏa ra một vầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Một màn này khiến người xung quanh trở nên rối loạn, có vài người la lớn, có vài người chạy nhanh tới. Ban đầu chỉ có số ít người phát hiện, sau đó liền giống như gợn sóng lan truyền ra ngoài, đám người lập tức như là lúa mạch đổ rạp, rối rít quỳ xuống bái lạy.
Cũng vào lúc này, tất cả mọi người đắm chìm trong linh quang còn phát hiện ra, vâng ánh sáng màu trắng nhạt kia chiếu lên người đã hóa thành một dòng nước ấm, theo làn da dung nhập vào cơ thể, khiến cơ thể vốn đang sức cùng lực kiệt đột nhiên nhẹ nhàng nhanh nhạy.
Cảm giác mệt nhọc nhanh chóng biến mất, toàn thân dễ chịu đến không nói nên lời.
Ngay cả cảm giác nóng bức khi ra sức lao động, cũng dần dần tiêu tán.
Linh quang vừa chiếu qua, tất cả đều trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
"Thần quang, đây là thần quang!"
"Đại tiên hiển linh, pháp lực vô biên!"
Đám người rối rít la to, quỳ lạy cũng càng thêm thành kính.
Tần Hà thấy thế, khẽ nở nụ cười, quay người rời đi.
Đó cũng không phải là thần quang gì cả, chỉ là thuật pháp phụ linh mà thôi.
Pha trộn của thuật chúc phúc và thuật phụ linh.
Điểm tay một cái, bạch quang nhuận trạch chúng sinh.
Có thể khiến cho mệt nhọc tiêu tán, có thể khiến ám tật biến mất.
Được vầng sáng kia chiếu qua, đừng nói là làm việc không mệt, đến rất nhiều năm sau, những người tham gia vào việc xây dựng miếu này đều sẽ khỏe mạnh không bệnh tật, thân khang thể kiện. Đây cũng không phải là Tần Hà từ bi.
Mà là nếu Ngụy Vũ cứ tiếp tục duy trì tiến độ như vậy, thì nhất định sẽ khiến một nhóm người trong đó mệt mỏi đến sinh bệnh, thậm chí là mệt chất.
Mất công chọc đến nhân quả.
Đã có thể tiện tay giải trừ, hà cớ gì mà không làm chứ?
Suy cho cùng nếu nói với Ngụy Vũ rằng ngươi quá nóng vội, thì sẽ dễ đả kích tính tích cực của hắn ta.
Vì thế, tiếp đó Tần Hà lại đi đến một nơi công trường khác.
Cũng chiếu theo trước đó làm lại một lần.
Sau cùng, Tần Hà lại đi đến miếu Thanh Ngưu tiên nhân.
Tượng thần tỏa sáng khiến hắn nhớ tới một pháp thuật.
Thuật khai quang: Đây là một môn bí thuật đến từ Vu môn, học tập nó, ngươi có thể cho vạn vật bám vào thần linh chi quang, diệu dụng vô tận.
Chú thích: Người không có công đức chính quả không thể thi triển thuật này, hiệu quả khai quang phụ thuộc vào thực lực người thi triển mà khác biệt.
Vừa rồi chỉ là một thuật phụ linh nho nhỏ đã khiến cho toàn bộ người trong công trường quỳ bái.
Vậy nếu để bức tượng thần này tỏa sáng, thần quang chiếu rọi, vậy chẳng phải là càng thêm cao đại thượng sao?
Dù sao Thiên Tru Phủ cũng đã tới rồi, còn tiếp tục khiêm tốn là không thể nào.
Nếu đã như thế, vậy thì cao điệu lên thôi. Để các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là thần tích!!