Chương 821: Đỗ Tử Đăng nửa vui nửa buồn
Chương 821: Đỗ Tử Đăng nửa vui nửa buồnChương 821: Đỗ Tử Đăng nửa vui nửa buồn
Mấy ngày sau, thương hội Tử Kinh, gần trưa.
Đỗ Tử Đằng bẻ bẻ cổ, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, lại uống một hơi cạn sạch chén nước trà bên cạnh.
Tiết trời tuy đã sang thu nhưng thời tiết vẫn oi bức khó chịu, từ sáng sớm y đã nước bọt tung bay, cò kè mặc cả đến tận buổi trưa, Đỗ Tử Đằng chỉ cảm thấy cuống họng mình bốc khói.
Cũng may cuối cùng cũng đã gần xong xuôi, đám người săn yêu vây trước cửa thương hội đã dần dần tiêu tán.
Bận rộn làm việc cho tới chưa, thu mua một đống lớn vật liệu, nhưng giá tràn không cao.
Suy cho cùng đồ tốt giá tốt cũng không phải dễ gặp như vậy.
Đỗ Tử Đằng không khỏi có chút buồn rầu.
Một viên Tái tạo đan, đã mang đến niềm vui, nhưng cũng mang đến sầu lo cho y.
Vui chính là Tái tạo đan có tác dụng, sâu lo là vì nó không có chữa trị đan điền khí hải, mà chẳng hiểu sao lại mở ra một cái khí huyệt gọi là "Thần khuyết".
Cái gọi là thân khuyết, chính là giữa rốn.
Cách huyệt đan điền rất gần, nhưng cả hai lại là khác biệt một trời một vực.
Thân thể con người kỳ kinh bát mạch, ngàn vạn đại huyệt, mỗi một huyệt đều có thể trở thành đầu nguồn tu luyện. Đừng nói đến một đại huyệt như thần khuyết, chính là huyệt vị trên bàn chân hay trên đầu ngón tay, thì theo lý luận cũng có thể đi thông.
Nhưng đây chỉ là trên lý luận.
Lý do rất đơn giản.
Con đường tu luyện hiện tại, đa phần đều là bắt đầu từ đan điền khí hải, trải qua vô số người mở đường, dần dần hoàn thiện từng chút, cuối cùng tạo thành hệ thống và con đường tu luyện phức tạp quay xung quanh đan điền khí hải.
Mặc dù con đường này không bằng phẳng, nhưng lại có dấu chân của vô số tiền nhân có thể chỉ rõ phương hướng cho người đến sau.
Nhưng mà thần khuyết, lại là một con đường nhỏ.
Mặc dù nhất định cũng đã có rất nhiều tiền nhân đi qua con đường này, nhưng những dấu chân của họ đã bị "cỏ dại" của dòng sông thời gian bao phủ từ lâu, rất khó tìm thấy dấu vết.
Muốn đi trên con đường này, nếu như không có người dẫn đường, hoàn toàn chính là khai hoang.
Độ khó và sự nguy hiểm trong đó, không có cách nào ước tính.
Nhưng may mắn là, Đỗ Tử Đằng nói cho cùng thì có xuất thân từ đại tộc, đã từng đọc được phương pháp tu luyện nhập môn từ huyệt thần khuyết, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng.
Đó là một bản pháp môn tên là é Thần khuyết cáp mô công ) , có thể tu luyện một mạch tới Luân hải cảnh.
Thần khuyết cáp mô công, lấy huyệt thần khuyết dẫn động linh khí thiên địa, hít sâu một hơi bụng lớn như cóc. Công pháp này không có khuyết điểm gì, nhưng có một điều, dễ đau bụng.
Chứng bệnh như tên người!
*(Đỗ Tử Đằng: Dùziténg đồng âm với đau bụng: Dùzi téng)*
Bệnh đau bụng này cũng không phải là cơn đau bình thường, mà là đau đến tê tâm liệt phế, rốn căng đến mức lật ra, đau đến gần như sắp phát nổ.
Cho nên để tu luyện môn công pháp này, cũng có một tiền đề.
Chính là cần cường hóa, luyện thể kinh mạch, máu mủ chung quanh huyệt thân khuyết, lấy đó để chống cự tệ đoan của công pháp.
Mà nói về luyện thể thì chỗ tốt có vạn điều, chỗ xấu chỉ có một, đó là tốn tiên.
Không có tiền mua đủ loại vật liệu, đan dược luyện thể, vậy thì chẳng khác gì chuyện cười.
Rất trùng hợp, Đỗ Tử Đằng, không có tiền.
Chút tiên hoa hồng được chia từ thương hội kia chỉ đủ chỉ tiêu sinh hoạt, nhất định phải thu được hàng hóa tràn giá cao, mới có thể làm cho túi tiền căng đầy.
Đây chính là nguyên nhân làm cho Đỗ Tử Đằng muộn phiền.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một người xuất hiện trước mặt y, lại để y dường như là nhảy cẵng lên tại chỗI
Khách quý tới cửa!
"Đại ca... Đại ca, ngài đã tới rồi, có gì cần tiểu đệ, cứ việc mở miệng, ha ha ha...' Nói đến cuối câu, miệng Đỗ Tử Đằng đã cười toét cả ra. Người trước mặt có một khuôn mặt to tròn vô cùng phổ thông, thuộc về loại nếu ném vào trong đám người sẽ không thể phân biệt ra, hàm mặt còn để một bộ râu quai nón lưa thưa cùng với một nốt ruôi mọc lông dài dưới cằm.
Nhưng chính là cái hình tượng này, rơi vào trong mắt Đỗ Tử Đẳng thì không khác gì với mối tình đầu, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cứu tỉnh đến rồi!
Thanh ngưu thứ nhất, người này thứ hai.
Người này, dĩ nhiên chính là Tần Hà.