Chương 822: Vật hiếm thì quý
Chương 822: Vật hiếm thì quýChương 822: Vật hiếm thì quý
"Mời vào bên trong, mời vào bên trong.
Đỗ Tử Đăng nhiệt tình mời Tần Hà vào phòng, lại đưa lên trà thơm, mới cười hỏi: "Huynh đệ, lúc này ngài đến là dự định mua, hay là bán vậy?"
Tần Hà liếc mắt đánh giá y một chút, phát hiện tinh khí thần của y đã có sự biến hóa rõ ràng, hẳn là đã khôi phục lại một chút thực lực, chính là cái bụng đang yên đang lành lại hơi phình to.
Nhìn người rõ ràng là không mập lên, nên trông dáng vẻ có chút kỳ quái.
Có điều chỉ cân Tái tạo đan phát huy tác dụng, còn lại Tân Hà liên mặc kệ.
Bản đại tiên không vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác, đã cho ngươi Tái tạo đan rồi, nếu ngươi vẫn còn không được thì đó là do số mệnh của ngươi.
"Có mua có bán." Tần Hà đi thẳng vào vấn đề, lại nói: "Nói mua trước đi, ta muốn mua một ít thú tinh, càng nhiều càng tốt."
“Thú tinh?”
Trên mặt Đỗ Tử Đằng lộ ra vẻ khó xử, nói: "Huynh đệ, yêu loại có thể xuất ra thú tinh thì đều không phải là nhân vật tầm thường, cái thứ này chẳng có tác dụng gì lớn, mà số lượng lại rất thưa thớt, nếu ngài muốn số lượng nhiều, chỉ sợ phải điêu hàng mới được."
"Vậy là có không?" Tần Hà nhíu mày.
Điều hàng hay không không thành vấn đề, mấu chốt là phải có hàng, những thứ khác đơn giản chỉ là vấn đề thời gian.
"Nếu ngài có thể chấp nhận điều hàng, vậy thì chắc chắn là có." Đỗ Tử Đẳng vỗ ngực nói. "Nếu như vậy, vậy thì nói về vấn đề bán đi." Tân Hà gật đầu, sau đó lần lượt lấy từ trong ngực áo ra mười mấy viên nội đan yêu thú, mấy chục viên đan dược có tác dụng không lớn, cùng với một ít vật liệu có thể bán lấy tiền mà thời gian gân đây hắn thu thập được.
Khách quý đúng là khách quý!
Đồ vật đầy cả bàn, giá trị phong phú.
"Nhìn xem, có thể đổi lấy mấy viên thú tinh?" Tần Hà hỏi.
"Ngài chờ một lát..." Đỗ Tử Đằng không dài dòng, lập tức lấy bàn tính ra, sau khi gảy gảy một hồi, nói: "Có thể đổi lấy mười hai viên thú tinh cấp thấp, hoặc là ba viên thú tinh cấp trung."
"Thú tinh cấp thấp cùng cấp trung chênh lệch giá bốn lần?" Tần Hà tò mò hỏi.
"Là chênh lệch ít nhất bốn lần." Đỗ Tử Đằng vươn ra bốn ngón tay, kiên nhẫn giải thích.
"Độ đồng đều của thú tinh cấp thấp chưa đủ, rất khó khống chế được yêu nguyên phóng thích ra trong thời điểm luyện đan, có vài có ít luyện đan sư tình nguyện dùng nội đan cấp cao, cũng không muốn dùng thú tinh cấp thấp, nhưng dù sao thú tinh cũng là thú tinh, vật hiếm thì quý, so với nội đan thì quý hơn rất nhiều."
"Thương hội Tử Kinh có luyện đan sư không?" Tần Hà lại hỏi.
"Đương nhiên là có, một số đan dược mà thương hội bán ra chính là do luyện đan sư luyện chế." Đỗ Tử Đằng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Huynh đệ, ngài là có nhu cầu luyện đan sao, nếu có nhu cầu, ta có thể thay mặt giới thiệu."
"Không cần." Tần Hà trực tiếp lắc đầu. Nghề nghiệp luyện đan sư rất được coi trọng, nhưng đối với Tân Hà mà nói, lại là chẳng có ích lợi gì.
Thứ nhất là vì đan dược mà hắn cần dùng đến, bình thường đều có trong phần thưởng.
Thứ hai là Tần Hà tu luyện, trực tiếp nhai vật liệu là được, không cần phải luyện đan, lãng phí nguyên lực.
Qua thời gian một nén nhang sau, Tần Hà cầm lấy hai viên thú tinh cấp thấp rời đi thương hội Tử Kinh.
Đỗ Tử Đằng điều động đại chưởng quỹ thương hội cũng chỉ thu thập được hai viên thú tinh cấp thấp, nghe nói vẫn là lấy từ chỗ luyện đan sư.
Mười viên còn lại sẽ được giao trong vòng hai tháng.
Bước đi trên đường phố, Tần Hà đánh giá hai viên thú tinh trong tay, phát hiện phẩm chất của nó còn không bằng viên trên thân Huyết Dực Bức Vương, có lẽ là chúng được kết xuất từ Đạo cung cảnh trung hậu kỳ, thuộc về loại kết xuất có xác xuất nhỏ.
Kích thước nhỏ hơn không nói, màu sắc cũng rất hỗn tạp, là cấp thấp trong cấp thấp.
Không có cách, Đạo cung cảnh cũng chỉ có thể kết xuất ra thú tinh phẩm chất như vậy.
Còn thú tinh của yêu thú Thần kiều cảnh, không dám nghĩ.
Tính toàn bộ Nam Thiệm bộ châu thì chỉ sợ số lượng cũng không vượt quá mười đầu ngón tay.
Một câu, cái thứ này ở nam bộ Đam Châu, không dễ lấy được, cũng không biết là ở thế giới thần linh phương tây kia, có nhiêu hơn chút nào không. Lại quan sát thêm mấy lần, cuối cùng Tần Hà tiện tay ném hai viên thú tinh vào trong miệng.
Nhai nhai, giòn.
Vẫn là chẳng có mùi vị gì cả.