Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Một Kích Toàn Lực

Chương 829: Một kích toàn lực Chương 829: Một kích toàn lựcChương 829: Một kích toàn lực

Một kích này, dốc hết toàn bộ thực lực của Ảnh Sát.

Không có tiếng rít phá gió, chỉ có gợn sóng khẽ nổi lên, giống như là khoái đao cắt vào nước.

Nhưng mà nơi này không có nước, chỉ có không khí.

Đây là một loại tốc độ cực hạn, sắc bén tột cùng.

Chỉ cần đánh trúng, Ảnh Sát có đầy đủ lòng tin, cho dù hắn là Thanh Ngưu Đại Tiên khủng bố, thì chắc chắn cũng chỉ có kết cục tách rời.

Đừng nói hắn, chính là thần linh tây phương ở đây, cũng phải chất.

Lưỡi đao tròn, tại hạ giới không có thanh thứ hai.

Đây là nguồn sức mạnh cho lực công kích cường đại nhất của Ảnh Sát.

Ra một kích này, nhịp tim của Ảnh Sát nhảy lên đến điểm cao nhất, máu nóng sôi trào khắp toàn thân, mắt đỏ ngầu.

Thành hay bại, tất cả đều phụ thuộc vào hành động này.

"Sưu -"

Ngay sau đó, một âm thanh cực nhẹ vang lên, đồng thời lưỡi đao tròn cũng truyền đến lực cảm phản hồi rõ ràng.

Cắt trúng!

Hơn nữa còn cắt sâu vào!

Ảnh Sát lập tức mừng rỡ, một cỗ cảm giác vui sướng tột độ khi sống sót sau tai nạn dâng trào trong lòng. Nhưng mà ngay sau đó, khi tầm mắt nó nhìn rõ ràng.

Cảm giác vui sướng ấy tới mãnh liệt bao nhiêu, thì nỗi sợ hãi cũng tới mãnh liệt bấy nhiêu.

Lưỡi đao tròn thực sự cắt tới đồ vật.

Nhưng đó lại không phải là Thanh Ngưu Đại Tiên, mà là một cái khung sắt đen sì, phía trên còn bám đầy dầu trơn cùng xỉ than, thậm chí trên mặt còn đang bày rất nhiều thịt nướng.

Thình lình, lại là giá nướng của Thanh Ngưu Đại Tiên.

Nháy mắt trước Thanh Ngưu Đại Tiên còn nằm trên ghế dựa da hổ, nháy mắt sau đã biến thành giá nướng.

Lưỡi đao tròn sắt bén sau khi cắt giá nướng thành hai nửa, tia sắc bén còn sót lại theo thế xông cũng cắt luôn ghế dựa da hổ ra làm hai.

Nhưng tất cả rõ ràng vẫn chưa kịp phản ứng lại, vẫn giữ nguyên trạng thái hoàn chỉnh, chỉ có thể nhìn thấy một vết cắt thẳng tắp nhưng nhỏ bé ở phía trên.

Ảnh Sát chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh từ dưới bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Trong óc nó chỉ còn lại có năm chữ.

Xong rồi, là Di thuật!

Đây là một môn thần thông thật sự chạm đến pháp tắc không gian, cường đại hơn xa so với năng lực có thể trốn vào kẽ hở không gian mà thiên phú nó thức tỉnh, hơn nữa cả hai hoàn toàn không thuộc cùng một cấp độ.

Chẳng trách... Thì ra là vậy.

Ngay sau đó, một cây kim cực nhỏ nổi lên trên trán nó, tỏa ra ánh sáng xanh biếc.

Ảnh Sát lập tức cứng đờ cả người, mở to hai mắt như có nhận thấy, giơ tay sờ cây kim trên trán một cái, sau đó đồng tử cấp tốc phóng đại, lung lay hai cái, bịch một tiếng ngã xuống đất bỏ mình.

Ở sau lưng nó, Tần Hà vẫn đang duy trì tư thế bắn châm.

Vốn dĩ, nơi đó là vị trí của giá nướng.

"Cuối cùng cũng làm xong." Tần Hà thu tay lại, lắc đầu, đi đến bên cạnh thi thể Ảnh Sát, nhẹ nhàng rút cây châm nhiếp phách trên trán nó ra.

Đây là một cây châm nhỏ màu trắng muốt mảnh như sợi tóc, ngay khi vừa rút ra, ánh sáng xanh biếc mà nó tỏa ra cũng lập tức tiêu tán.

Châm nhiếp phách, tổng cộng có chín cây.

Đây là kim châm có phẩm chất cao nhất trong tay Tần Hà, hắn được thưởng từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay mới sử dụng đến lần đầu tiên.

Tên Ảnh Sát này có thể trốn trong kế hở không gian, hơn nữa vừa trốn chính là ba bốn ngày.

Một địch nhân như vậy, cho dù là Tân Hà, cũng không dám lấy cổ mình đi thử lưỡi đao của nó.

Quả nhiên là thế giới thần linh không dễ đối phó chút nào.

Mà đây còn chỉ là một tên thần tướng của Thiên Tru Phủ mà thôi.

Thú tinh, cần phải tìm thêm lấy thêm, gặm nhiều một chút mới được.

Quá yếu... còn quá yếu.

"Thiết Trụ, vào xử lý thi thể." Tân Hà hướng về phía cửa gọi một tiếng.

Ngay sau đó Vương Thiết Trụ liền đi vào, nhìn thoáng qua Ảnh Sát nằm trên mặt đất.

Vào giờ khắc này, Ảnh Sát đã hiện ra bản thể, một con cú vọ toàn thân đen sì, hình thể lớn như đà điểu.

Mỗi một cây lông vũ trên thân nó đều có hoa văn kỳ dị, trông vô cùng huyền ảo.

"Gia, nó đã chết rồi à?" Vương Thiết Trụ dò hỏi, bởi vì nó không nhìn thấy vết thương rõ ràng trên thi thể.

"Chết rồi." Tân Hà đi đến bên cạnh ghế dựa da hổ, lại phát hiện cái ghế này đã bị chia làm hai, lại chỉ có thể lấy ghế nằm từ trong không gian dưới nách ra.

Lần này có chút coi thường rồi, tốn mất một cái vỉ nướng.

Vương Thiết Trụ lập tức hành động, lấy đao ra, thuần thục nhanh gọn móc lấy thú tinh của Ảnh Sát.

Đó là một viên thú tinh màu đen, trông như là đá cuội, phân bố màu sắc có hơi không đều, nhưng không quá rõ ràng.

Vẫn là thú tinh cấp thấp, nhưng đã sắp đạt đến cấp trung.

So với thú tinh của Huyết Dực Bức Vương thì rõ ràng là cao hơn một bậc.

Tần Hà nhận lấy, hài lòng gật đầu nói: "Cuối cùng cũng không uổng công chuyến này."

"Gia, thịt chim này xử lý thế nào?" Vương Thiết Trụ lại hỏi.

"Nướng đi."

"Thế nhưng là, giá nướng không còn."

"Vậy thì xiên lên, nướng toàn bộ.”
Bình Luận (0)
Comment