Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 83 - Chương 83 - Các Huynh Đệ Chém Chết Hắn

Chương 83 - Các huynh đệ chém chết hắn
Chương 83 - Các huynh đệ chém chết hắn

“Cứu mạng a!!”

Thời gian ngược về trước đó, ngay vào thời điểm lão bang tử đang hô to gọi nhỏ.

Trong một tòa miếu hoang ở thành tây, có năm sáu người ngồi xung quanh một cái bàn, trên bàn thắp một ngọn đèn, ánh đèn nhỏ tỏa ra, chiếu mặt người mơ hồ.

Có một giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc cất lên: “Tả Mã đại nhân, đây.... Kinh thành nam man tử vào ban đêm đều như vậy sao?”

“A Toa đại nhân không cần kinh hoảng, nhân khẩu ở Man Kinh rất đông, triều đình mắt điếc tai ngơ, oán khí của dân chúng khó bình, thi biến tương đối nhiều, cho nên ban đêm nơi này ầm ĩ hơn Thịnh Kinh rất nhiều, đây là hiện tượng bình thường."

"Thì ra là như thế, bình thường thì tốt.”

“Vậy, A Toa đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Tốt, nói ngắn gọn, lần này Đại A Kỳ Na đại nhân tuần sát Man Kinh, có ba việc quan trọng, việc đầu tiên là năm nay tái ngoại mùa đông giá rét tới sớm, chuẩn bị không đủ, Đại Vương đang mưu đồ việc tiến vào Trường Thành đả thảo cốc, Tả Mã đại nhân phải chuẩn bị tốt tin tình báo, việc thứ hai là thành lập lại tiểu đội Ba Nha Lạt ở Man Kinh, việc thứ ba là điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của An Ba Cốc, Liễu Thương, Hình Nô, cũng....”

“Cứu mạng a!!”

Đang nói, tiếng hét thê lương lại vang lên lần nữa, âm thanh càng lớn hơn, rõ ràng đã tiến lại gần.

(Dịch: Đả thảo cốc là các binh lính và sĩ quan trong quân nhân danh chăn ngựa để đi cướp bóc và thu nạp quân lương.)

“Ách... Tả mã đại nhân, thực sự là chắc chắn chuyện này bình thường à?”

“Khả năng... là bộ thi biến kia tương đối yếu, vẫn chưa tấn công được người, A Toa đại nhân yên tâm, không có việc gì.”

“Tốt a, tiếp tục, Liễu Thương, Hình Nô, An Ba Cốc chết đã tạo nên một vài xáo trộn nhất định ở Thịnh Kinh, A Kỳ Na đại nhân cực kỳ để tâm đến chuyện này, ba vị đồng hành cùng ta tới đây, chính là được phái đến trở thành một bộ phận của tiểu đội Ba Nha Lạt Man Kinh lần này, sau này còn có thể được phái thêm một thống lĩnh cùng mười sáu tên tinh nhuệ Ba Nha Lạt.”

“Cảm tạ A Kỳ Na đại nhân khoan dung, ti chức vô cùng vô cùng cảm kích.”

“Những lời này trước tiên không cần nói nhiều, ta giới thiệu qua cho Tả Mã đại nhân một chút, vị này là Đa Linh, vị này là....”

“....”

“Cứu mạng a! Cứu mạng!!”

Vừa nói thêm được vài câu, tiếng kêu cứu lại vang lên, lần này lại càng tới gần hơn, gần như là cách miếu hoang không bao nhiêu xa.

Thậm chí còn có thể nghe được tiếng bước chân kinh hoàng của người nọ, tiếng la hét thê lương khiến cho lông tơ khắp người dựng đứng.

“Tả Mã đại nhân, tại sao ta lại cảm thấy chuyện này không bình thường a?” Giọng nói A Toa rõ ràng đã hạ thấp xuống vài phần.

“Cái này.... Thi biến vẫn còn đang đuổi theo, đuổi kịp thì tốt rồi, nơi này vô cùng ẩn nấp, không dễ dàng có thể tìm ra được.”

“Ách, vậy.... Tốt a.”

“A Toa đại nhân, ta muốn nói chút chuyện liên quan đến quá trình hành động của tiểu đội Ba Nha Lạt.”

“Ân, Tả Mã đại nhân mời nói.”

....

Đúng như lão bang tử dự cảm, tối nay bóng đêm phủ xuống kinh thành, đã chú định một trận cực kỳ náo nhiệt.

Ở một phía khác của thành tây, Tần Hà kẹp lấy bộ thi thể mặc áo liệm trái tim phải tìm vẫn không thấy được người.

Khí tức của người bịt mặt lơ lửng không cố định, hơn nữa càng tới gần hoàng thành, sự “tối dưới đĩa đèn” càng trở nên nghiêm trọng.

Hơn nữa thuận phong nhĩ của Tần Hà nghe được, hình như ở phía sau có người đang truy tung hắn.

Con thỏ không tìm được, đằng sau lại có sói đuổi theo.

Tần Hà lập tức leo lên một cây đại thụ, nhìn khắp tứ phương.

Màn đêm đen kịt ở trong mắt Tần Hà không hề có chút trở ngại nào, sáng rõ như ban ngày.

Lúc này, hắn nhìn thấy phía trước là một tên đại hòa thượng, đằng sau là một tên quan sai Phi Ngư Vệ đeo bốn đồng tiền trước ngực, sau lưng còn dẫn theo một đám người, đằng đằng sát khí.

Rõ ràng là tên nhãi con Nguỵ Vũ kia, đêm hôm khuya khoắt không đi làm, không biết là đến đây chạy loạn làm cái gì.

Lại nhìn con đường hai phe đang đi đến, rõ ràng là nơi mình đi qua.

Tần Hà có ngốc đến mấy cũng có thể biết được, hai đám người này chính là đang đuổi theo hắn.

Tần Hà không khỏi tự lẩm bẩm, đại hòa thượng kỳ quái này truy tung mình có thể là vì bùa trấn thi mặc áo liệm này.

Nhưng còn tên Nguỵ Vũ kia là làm gì chứ?

Tuần bổ truy tung chính là công việc của đội truy bắt Phi Ngư Vệ a, ngươi một tên thiêu thi thối thì xem náo nhiệt cái gì?

Tần Hà nghĩ mãi mà không ra, nghĩ nghĩ, không quan tâm lý do gì, phía sau mông có một đám người đi theo, chắc chắn là không phải việc gì tốt, phải tìm cho bọn họ một chút chuyện để làm.

Suy tư một chút, sáng kiến nảy ra.

Chỉ thấy hắn trượt xuống cây đại thụ, vòng một vòng đi tới phía sau đại hòa thượng, huýt sáo một cái, nhếch miệng nở nụ cười: “Hắc, đại hòa thượng, nhận ra ta không?”

Đại hòa thượng còn đang le lưỡi nếm vị, nghe tiếng nói lập tức quay đầu lại.

Hay lắm, khiến cho Tần Hà giật cả mình, cái lưỡi này không khác gì lưỡi chó, nếu không biết tên hòa thượng này, hắn còn tưởng rằng đêm hôm khuya khoắt gặp phải yêu đấy.

Đại hòa thượng “tư lưu” một tiếng rụt đầu lưỡi lại, nhìn chằm chằm vào người vừa lên tiếng, chỉ thấy người này có nửa người ẩn trong bóng đêm, gần như là không thể hình thấy, nhưng có thể thấy được mặt mũi rõ ràng.

Nhìn nhìn, hòa thượng trừng mắt, chỉ vào Tần Hà: “Ngươi ngươi ngươi... Không phải là dã tiên trên bức họa ở miếu Nhàn Vân kia à?

“Không sai, chính là ta cưỡi trâu đụng ngươi, đuổi theo ta đi, ha ha ha” Tần Hà ngoắc ngoắc ngón tay với đại hòa thượng rồi xoay người chạy.

Đại hòa thượng lửa giận dâng lên, không thèm đuổi theo thi thể mặc áo liệm nữa, “A di cả nhà ngươi Phật, yêu nghiệt cưỡi trâu gây chuyện còn dám kiêu ngạo, bần tăng thề phải cùng ngươi nói cẩn thận một hồi, đừng chạy!”

Bộ dạng co cẳng chạy như điên của hắn ta, trông thật giống như một viên thịt thành tinh.

Đại hòa thượng nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn không đuổi kịp Tần Hà, lại bị mất dấu rồi.

Đang tìm kiếm đây, “người kia” lại từ đằng trước quay trở lại, trên vai có thêm một cây lang nha bổng, còn mang theo một đám người tay cầm đủ loại binh khí.

Hai bên chạm mặt, đều ngẩn người ra.

Đại hòa thượng không nghĩ tới đối phương còn có viện binh, hơn nữa số lượng còn không ít.

Còn Nguỵ Vũ, lại không ngờ rằng tên hòa thượng này vậy mà quay ngược trở lại, vừa rồi hắn ta bị mất dấu, còn đang tìm đây.

Song phương dù chưa từng gặp mặt, cũng không thể nói là có bao nhiêu thù oán, lại hết sức đỏ mắt, hai người đồng thời chỉ tay về phía đối phương, trăm miệng một lời: “Thanh Ngưu Đại Tiên!”

Nói xong, cả hai người đều sững sờ.

Còn có kiểu tự giới thiệu như vậy à?

Quá kiêu ngạo!

“Các huynh đệ, bắt được chính chủ, làm chết hắn cho ta!”

Nguỵ Vũ rống lớn, quơ lang nha bổng phóng tới đại hòa thượng.

“A di cả nhà ngươi Phật, gặp phải bần tăng còn dám lấy nhiều người khi dễ ít người, vô sỉ!”

Đại hòa thượng cũng không phải dạng ăn chay, ngón tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm, hét to một tiếng: “Huyền quang kim chung, hộ pháp thân ta, mani padme hum, Kim Chung Tráo!”

Chỉ thấy một lồng ánh sáng màu vàng hình chuông lớn từ trên trời giáng xuống, bao lấy toàn thân hòa thượng, kim quang hộ thể, dáng vẻ trang nghiêm.

Triệu hồi ra Kim Chung Tráo, đại hòa thượng cũng vọt về phía đám người Nguỵ Vũ.

Đinh đinh cạch bang, đinh đinh cạch bang, phải nói là cực kỳ náo nhiệt.

Đại hòa thượng độc chiến quần hùng!

Tần Hà đứng ở trên cao nhìn xuống, cũng không thèm đuổi theo người bịt mặt, đặt thi thể mặc áo liệm xuống, rồi lại móc ra hạt dưa từ dưới nách ra gặm.

Không có gì, chính là thích xem trò hay.

Tên nhãi con Nguỵ Vũ quơ lang nha bổng cực kỳ hung hãn, nội kình ít nhất cũng đã đạt đến mười lăm năm, một gậy đập lên trên Kim Chung Tráo của hòa thượng, Kim Chung lập tức lóe lên không ngừng.

Cũng không biết là hòa thượng học ở đâu ra vài chiêu hạ lưu, hắn ta thu lại hàng ma xử, hai cánh tay to khóa cổ, túm tóc, móc mắt, đá háng, Tần Hà nhìn thấy cũng phải hô to ngưu bức.

Nói tóm lại, hòa thượng chiếm thế thượng phong, không có cách nào, Kim Chung Tráo quá bật hack.

Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, bên phía Nguỵ Vũ nhiều người, nhưng lại không thể phá được phòng hộ của hòa thượng, chỉ có thể bị động bị đánh, không được mấy chiêu đã che háng nằm lăn lộn dưới đất.

Tần Hà thấy không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy, Nguỵ Vũ giỏi lắm cũng chỉ kiên trì được chừng một nén nhang nữa.

Nghĩ nghĩ, Tần Hà mở ra thuật vọng khí.

Tia sáng mờ đảo qua, ngạc nhiên phát hiện ra, Kim Chung Tráo của hòa thượng lại bị khuyết, cái chuông quá nhỏ, mà hình thể của hòa thượng thì lại quá béo, mông lộ ở bên ngoài.

Hắn lập tức hô to một tiếng: “Đâm vào mông hòa thượng!”

Bình Luận (0)
Comment