Cả hai bên đang sôi nổi đinh đinh lạch cạch, không có ai biết được giọng nói này là của người nào.
Nguỵ Vũ nghe được có người hô một câu như vậy, liền liếc cái mông mập của đại hòa thượng, dùng hết sức thọc lang nha bổng qua.
“Phốc”
Chỉ nghe một tiếng nhỏ vang lên.
“A!!”
Đại hòa thượng nhảy lên cao ba thước, che lấy mông, kêu gào thảm thiết.
Tần Hà đều thấy kinh ngạc, lực chấp hành của tên nhãi con Nguỵ Vũ này khá mạnh nha.
Chỉ đâu đánh đó, còn có thể đánh đúng trọng tâm.
Rất có phong thái khi xưa của hắn, không hổ là người đã được chứng kiến tay nghề của hắn.
Năng lực bắt chước của người trẻ tuổi đúng là rất mạnh.
Cảm giác hiện tại của đại hòa thượng là cực kỳ khó chịu, không chỉ đau, mà còn có một luồng thi khí đang đâm loạn ở phía sau, hắn ta quay mông dựa vào tường rồi chỉ vào Nguỵ Vũ, vẻ mặt nhăn nhó, “Dã tiên vô liêm sỉ, tại sao trên lang nha bổng của ngươi lại có thi khí?”
Nguỵ Vũ thấy đại hòa thượng bị tổn thương, hai mắt sáng lên, cười gằn nói: “Hắc hắc, nói thật cho ngươi biết, thanh lang nha bổng này của ta đã từng đâm mông mị thi, hôm nay cũng cho ngươi nếm thử một chút.”
“Có kinh hỉ hay không, ngoài ý muốn hay không?”
Đại hòa thượng nghe xong cả khuôn mặt đều tái đi, chỉ vào Nguỵ Vũ, “Ngươi ngươi ngươi.... không phải người a!”
“Bây giờ mới biết, đã muộn rồi!”
“Các huynh đệ, “chăm sóc” hắn cho ta!!”
Đinh đinh lạch cạch, đinh đinh lạch cạch, lại đánh một hồi, lần này đại hòa thượng đã bị phát hiện ra sơ hở, cuối cùng là vẫn gánh không được.
Song quyền khó có thể địch nổi bốn tay, cả đám người chuyên môn nhằm vào mông mà đánh, thần tiên cũng gánh không nổi a.
Đánh ra một chiêu giả, đại hòa thượng quay người, nhanh như chớp chạy đi, nhìn kỹ còn có thể thấy hai bên mông, mỗi bên bị cắm một cây đao.
Nguỵ Vũ dẫn theo người đuổi theo không bỏ.
Tần Hà đưa mắt nhìn theo bóng dáng đám người đi xa, dáng vẻ này chính là chưa đủ thỏa mãn, cảnh tượng đặc sắc như vậy, thế mà lại quá ngắn nhỏ.
Nguỵ Vũ không biết mông sa môn, cách một tầng tráo còn vẫn còn có thể nở hoa.
Tần Hà mới cắn được hai mươi mấy hạt dưa, còn chưa đã ghiền, chưa đã ghiền.
Nhưng đồng thời Tần Hà cũng cực kỳ thắc mắc một điều, tại sao hai người này lại có thù oán lớn đến như vậy chứ?
Nếu mà nói đến việc đại hòa thượng trông thấy Nguỵ Vũ nghiến răng nghiến lợi thì còn hiểu được, đó là bởi vì hòa thượng lầm tưởng rằng Nguỵ Vũ cưỡi trâu đụng vào hắn ta.
Còn Nguỵ Vũ thì sao?
Làm sao mà đại hòa thượng lại chọc đến hắn ta rồi?
Hơn nữa, thoạt nhìn thì rõ ràng là Nguỵ Vũ thù hận hòa thượng nhiều hơn hòa thượng thù hận hắn ta nha.
Cái kiểu nghiến răng nghiến lợi kia, giống như là hận không thể rút gân lột da, rõ ràng là đã thù hận đến một mức độ nhất định.
Không nghĩ ra, Tần Hà lắc đầu, cất đi hạt dưa, lại kẹp thi thể mặc áo liệm lên, tiếp tục giương mắt nhìn khắp tứ phương.
Trò vui đã xem xong, tìm người bịt mặt vẫn phải tìm tiếp, nếu có được cái túi vải vàng kia, sau này mang thi thể sẽ dễ dàng rất nhiều, dùng xong có thể tự động thu nhỏ, đeo ở bên hông phải nói là cực kỳ tiện lợi, thậm chí nó còn có thể đựng thi thể.
Lại nói, chuyện ở bãi tha ma cũng phải tìm hắn ta tâm sự, ngoại trừ bộ thi thể mặc áo liệm hắn đào ra, có thể còn có vài bộ nữa.
Làm hết sức mình thôi.
Tần Hà đang định đi đến vùng phụ cận hoàng thành xem thử, nơi đó là điểm mù của thuật vọng khí, nói không chừng trên kia lại trốn ở đó.
Đang chuẩn bị khởi hành.
“Sưu!”
Liền nghe tiếng một mũi tên lao vút lên, rồi nổ tung trên bầu trời kinh thành.
Pháo hoa bắn ra tứ phía, hiện lên đồ án “Phi Ngư Vệ”.
Ngay tức thì, rất nhiều nhân mã gào thét lao ra từ các ngõ ngách, tựa như làn sóng lao về phía thành tây.
Trên đường gặp được người nào liền bắt người đó!
Nếu có phản kháng thì chính là một đao.
Luật pháp Đại Lê cấm đi lại vào ban đêm, người nào không trực đêm không được ra đường.
Đêm hôm khuya khoắt dám du tẩu ở trên đường, không phải kẻ gian thì là đạo chích, chém xuống một đao, 10 tên thì cũng đã có 9 tên không hề oan uổng.
“Bành!”
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên, tiếp đó là một tiếng hét lớn: “Bạch liên yêu nhân lớn mật, còn không mau chịu trói!”
Tần Hà hô to khá lắm, Phi Ngư Vệ mai phục, hôm nay là hẳn có dự định bất kể cá to cá nhỏ có lai lịch gì, cũng hốt gọn luôn một mẻ.
“Người đứng trên cành cao kia, tên khốn khiếp ngươi, đi xuống!”
Một đội ba tên quan sai Phi Ngư Vệ đi tới dưới cây đại thụ, tên cầm đầu chống nạnh chỉ vào Tần Hà mắng, coi Tần Hà làm kẻ tặc.
Tần Hà nghe được khẩu âm này, lợi hại a, ngay cả Phi Ngư Vệ Thái Nguyên cũng đều xuất động.
Không nói hai lời, di hình hoán ảnh.
Trong chớp mắt, tên Phi Ngư Vệ vừa rồi đứng chống nạnh đã đứng trên cây, bị dọa giật mình một cái, thiếu chút nữa đã ngã từ trên cây xuống.
Hai tên Phi Ngư Vệ còn lại thì không dám tin vào mắt mình, quay đầu nhìn một cái, người đã sớm chạy xa.
....
Tần Hà cũng không phải là chạy trốn, mà là đuổi theo người.
Phi Ngư Vệ đánh rắn động cỏ, người bịt mặt xuất hiện, còn bị hai tên Phi Ngư Vệ đuổi theo không bỏ.
Tiếng thét lớn ban nãy, chính là một tên Thiên hộ trong đó.
Thiên hộ Phi Ngư Vệ mặc cẩm y vàng nhạt, có thể phân biệt rất dễ dàng, một người cầm giản, một người cầm đao, hiển nhiên là hai đại thần hộ trong đội truy bắt cùng ra tay.
Rất rõ ràng là người bịt mặt không thể chống đỡ nổi, cánh tay bị thương vốn đã yếu hơn một bậc, lại bị hai đại thần bộ liên hợp truy sát, đã rơi vào tình trạng lung lay sắp đổ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái lưới lớn từ trên trời phủ xuống, ngay tức khắc đã bao trùm người bịt mặt vào trong.
Đao giản kề người, bị bắt sống.
Tần Hà vỗ rồi thầm hô đáng tiếc, Phi Ngư Vệ lập kế hoạch hành động, trước mắt tạm thời không có cơ hội.
Cũng không phải là không thể làm liều, chính là rất dễ dàng khiến cho mình gặp phải rắc rối.
Không cần thiết.
Huống hồ Tần Hà còn cảm ứng được, còn có một hơi thở cường hãn hơn hai đại thần hộ kia đang ẩn núp ở trong góc tối.
Nói không chừng chính là đang đợi hắn ra tay đâu.
Nên dừng lại đúng lúc, hắn cũng không phải không thể đi vào chiếu ngục.
Không chần chờ chút nào, Tần Hà khóa chặt vào một tên bách hộ.
Di hình hoán ảnh.
Chớp một cái!
Lại chớp một cái!
Lại chớp một cái!
Tần Hà càng ngày càng cảm thấy kỹ năng này rất tiện dụng, trước đây không phát hiện ra, kỹ năng này ngoại trừ việc khá là tiêu hao pháp lực thì cũng không có khuyết điểm gì khác.
Không chỉ như vậy, thật ra còn có rất nhiều kỹ năng khác đều chưa được khai phát hết, sau này phải cẩn thận nghiên cứu một chút.
Sau ba bốn lần chớp lóe như vậy, Tần Hà đã ra khỏi phạm vi bao phủ của khí tức mai phục kia.
Lúc này, cẩn thận nhìn lại, hắn đã đi đến một ngôi miếu hoang.
Trước mặt có năm người ngồi vây quanh một chiếc bàn, ở giữa có một ngọn đèn, ánh đèn leo lắt.
Một người trong số đó có sắc mặt vàng như nến, rất rõ ràng là Binh bộ tả thị lang, Liễu Trường An.
Tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ Liễu Trường An, đều đội mũ da chó, ở dưới mũ, có thể mơ hồ thấy được dấu vết của kim tiền.
Năm người trong phòng đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về Tần Hà đột nhiên xuất hiện, một người trong đó nói với Liễu Trường An: “Tả Mã đại nhân, đây.... cũng là tình huống bình thường à?”