Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 85 - Chương 85 - Ngoài Ý Muốn Hay Không

Chương 85 - Ngoài ý muốn hay không
Chương 85 - Ngoài ý muốn hay không

Liễu Trường An hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, mắt ngươi mù hay sao mà không nhìn ra, đây là tình huống thường gặp sao?

“Đa Linh” hộ tống ngươi một đường xuôi nam đã biến mất, đổi lại là một tên bẩn thỉu không biết ở đâu ra, dưới nách còn kẹp lấy thứ gì đó quấn áo liệm.

“Chém chết hắn cho ta!” Liễu Trường An hét lên.

Bốn tên Ba Nha Lạt không hổ là tinh nhuệ thân kinh bách chiến, ngay trong nháy mắt phát hiện ra điều không thích hợp thì cũng đã rút đao ra khỏi vỏ, hét lên một tiếng, bốn lưỡi đao đã chém về phía Tần Hà.

Thật ra lúc này Tần Hà cũng rất là sững sờ, rốt cuộc là hắn đã dịch đến chỗ nào vậy?

Mới ngây người một chút mà bốn thanh đao sắc bén đã đồng loạt chém vào hắn.

Khá lắm.

Ngươi nói tình cảnh này có dọa người hay không?

Không còn kịp rồi!

Lại đổi quay lại thôi!

Chỉ nghe “bá” một cái, Tần Hà biến mất, Đa Linh trở về.

Đa Linh là một Ba Nha Lạt trẻ tuổi rất có tiềm lực, là cháu ruột của A Kỳ Na đại nhân, có năng lực lại có bối cảnh, là tá lĩnh dự bị của Ba Nha Lạt trong tương lai.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, không có cách nào nhìn lại.

Toàn bộ bốn thanh đao sắc đã chém lên đầu Đa Linh, cả đỏ cả trắng đều bắn ra ngoài.

Liễu Trường An dụi mắt một cái, há to miệng, cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.

Bốn tên Ba Nha Lạt cũng kinh hãi đến trừng mắt.

Tại sao khi bốn thanh đao hạ xuống, Đa Linh lại quay trở lại rồi?

Chuyện lớn, không hay rồi!

Mà chuyện càng tồi tệ hơn còn ở đằng sau, lúc này, chỉ nghe thấy ở bên ngoài có người hô to: “Người tới đây mau, mật thám Địch Lỗ đang họp ở miếu hoang thành tây này!!”

Hay lắm, cái âm lượng kia, kẻ điếc cũng đều có thể bị dọa tỉnh.

Người đội mũ da chó trừng mắt hỏi Liễu Trường An: “Tả Mã đại nhân, đây... Đây chắc chắn là không bình thường a?”

Mặt Liễu Trường An tái mét không còn chút máu, thiếu chút đã khóc lên: “A Toa đại nhân, chạy mau a!”

Một tiếng hô to đã khiến cho tòa miếu hoang thành tây trở nên hoàn toàn náo nhiệt, binh sĩ Binh mã ty cùng Phi Ngư Vệ vốn đang săn lùng ráo riết tứ phía ở thành tây, nghe tiếng liền vây lại, từng ngọn đuốc cháy rực, sáng rõ như ban ngày.

Tần Hà từ xa xa nhìn lại, cười lớn rồi rời khỏi thành tây.

Kinh thành đêm nay, náo nhiệt như là trẩy hội.

....

Một canh giờ sau, trên thao trường Phi Ngư Vệ, kết cục đã định.

Thẩm Luyện, Vũ Văn Tĩnh, Quý Thành Lương nhìn thu hoạch sau một đêm bận rộn trên đường, buồn vui lẫn lộn.

Trong những người bị bắt có Bạch Liên yêu nhân, có mật thám Địch Lỗ, có kẻ chuyên trộm cắp ở kinh thành, có cường đạo giang hồ, còn có một tên hòa thượng.

Cả sống cả chết cộng lại cũng phải đến hơn ba mươi người, chết thì khiêng lên, sống thì mang theo gông cùm và bịt miệng lại.

Có vui, có bất ngờ ngoài ý muốn, cũng có tiếc nuối.

Vui chính là ngoài ý muốn bắt được một đám mật thám Địch Lỗ đang ở bàn bạc âm mưu bí mật, bắt được năm tên, một tên trốn thoát, tiếc nuối chính là năm tên bắt được lại không có tên nào còn sống. Thu hoạch lớn nhất là bắt được Bạch Liên yêu nhân, ngoài ra còn có một tên hòa thượng, bốn tên cường đạo giang hồ, 5 tên trộm, cùng mười tên chưa xác định được thân phận.

“Dẫn đi thẩm vấn.”

Thẩm Luyện phất phất tay, Phi Ngư Vệ đồng loạt tiến lên xử lý, chết sống đều mang đi toàn bộ.

Đại hòa thượng “ư ư” phản kháng, hai ba tên quan sai Phi Ngư Vệ đều giữ không được hắn ta, Vũ Văn Tĩnh vung tay lên, lại có thêm bảy tám tên đi đến, khiêng hòa thượng mang đi.

“Tên hòa thượng này hình như là đại đệ tử của Phát Thiền đại sư, trụ trì Kim Quang Tự.” Vũ Văn Tĩnh đưa mắt nhìn theo đại hòa thượng bị khiêng đi, quay người nói với Thẩm Luyện.

“Hắn và tiểu đồ đệ kia của Đồ Bách Thú có thù oán à?” Thẩm Luyện hỏi.

“Có lẽ là không phải, ân oán của đời trước hẳn là không liên quan tới đám tiểu bối như bọn họ mới đúng, Đồ Bách Thú cùng Pháp Thiền đại sư đều không phải là người nói luyên thuyên.” Vũ Văn Tĩnh lắc đầu.

Khóe môi Thẩm Luyện hơi nhếch lên, nụ cười mang theo đùa bỡn, nói: “Vậy thì để tên tiểu đồ đệ của Đồ Bách Thú kia ở bên cạnh thẩm vấn đi, nhớ kỹ làm ẩn nấp một chút, chúng ta xem trò hay.”

Vũ Văn Tĩnh cùng Quý Thành Lương liếc nhau một cái, cả hai đồng thời hít một hơi khí lạnh.

“Trở lại chuyện chính, chuyện Thanh Ngưu Đại Tiên cùng với bộ thi thể mặc áo liệm kia, các ngươi phân tích như thế nào?” Thẩm Luyện quay người lại hỏi hai người.

“Thanh Ngưu Đại Tiên tranh đoạt bộ thi thể mặc áo liệm với Bạch Liên yêu nhân, khó có thể phân biệt được lập trường của hắn ta là chính hay là tà, nói về thực lực, thì lực lực của Thanh Ngưu Đại Tiên còn mạnh hơn so với dự đoán.” Quý Thành Lương mở miệng nói.

“Chỉ cần cạy được miệng Bạch Liên yêu nhân, ít nhất chúng ta cũng biết được Thanh Ngưu Đại Tiên kia là người hay yêu.” Vũ Văn Tĩnh nói.

Thẩm Luyện khẽ gật đầu, nói: “Mau chóng thẩm vấn đi.”

“Rõ!”

....

Quay lại bên phía Tần Hà, hắn mang theo bộ thi thể mặc áo liệm trở lại lò hỏa táng.

Thi thể được phân mới đốt đi được một nửa, những chuyện xảy ra vừa rồi nói ra thì dài, trên thực tế trước trước sau sau cũng chưa đến một canh giờ.

Tần Hà định đem thi thể mặc áo liệm vào lò đốt luôn một thể, bởi vì thể hình của thi thể mặc áo liệm nhỏ gầy, không chiếm bao nhiêu diện tích.

Thanh lý thi thể, bổ sung thiếu hụt là trình tự không thể thiếu, đồng thời, Tần Hà cũng rất tò mò luyện chế thi khôi đến cùng là tà môn tả đạo như thế nào.

Cởi áo liệm trên thi thể ra, Tần Hà cuối cùng cũng thấy rõ được toàn cảnh của thứ này.

Thi thể thấp lùn thì tất nhiên không cần phải nói, chỉ thấp bằng nửa người bình thường, thân thể gầy còm trơ cả xương, ngoài răng nanh cùng móng vuốt sắc bén mọc ra sau khi biến dị thì không có gì đặc biệt.

Tần Hà phát hiện ra trên móng vuốt của nó cùng với áo liệm có rất nhiều vết máu loang lổ.

Điều này chứng minh, trong quá trình luyện chế, thứ này đã từng thấy máu.

Quá tà ác, thứ này vậy mà cần máu để nuôi dưỡng.

Khiến cho người ta chú ý nhất là những vết chắp vá rõ ràng trên thi thể, có thể xác định rõ vị trí nối tiếp giữa hai cánh tay, hai bắp đùi.

Nhưng sự chắp vá này cũng không chỉ đơn giản là khâu lại với nhau, ở trên đó còn có rất nhiều vết tích không rõ ràng.

Tần Hà có chút không nói nên lời, ngoài miệng thì nói là khổ độ thế nhân, sau lưng lại làm chuyện như vậy, rốt cuộc thì Bạch Liên Giáo chuyên làm phản tặc ở các triều đại đang có âm mưu gì?

Lắc đầu, chuyện không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, sau này còn có thể tiếp xúc đến chúng, trước mắt thì việc nhận phần thưởng vẫn là quan trọng nhất.

Đặt thi thể mặc áo liệm vào lò đốt xác, lại giội lên hai muôi dầu hỏa, rất nhanh, áo liệm hóa thành tro tàn, nhưng thi thể lại không sinh ra biến hóa gì mấy.

Hiển nhiên thi thể này không dễ đốt cháy, khi găm đinh trấn thi đã thấy da cứng.

Nhưng càng là thi thể như vậy, thì ban thưởng lại càng tốt.

Để tăng tốc độ đốt cháy, Tần Hà đưa tay đẩy bễ, thông gió cho lò đốt xác.

Ngọn lửa Thâm Uyên có đủ không khí, màu ngọn lửa trở nên đậm hơn, cũng khiến cho nhiệt độ phòng thiêu thi tăng lên rất nhiều.

Tốc độ đốt cháy của thi thể mặc áo liệm cuối cùng cũng tăng lên một chút.

Trong lúc Tần Hà đang bận rộn, đầu đại vương bát chầm chậm thò ra ngoài thùng nước, nhìn bóng lưng Tần Hà bận rộn một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Gia, ta có thể giúp ngài làm việc.”

Mấy ngày nay, đại vương bát vẫn luôn nơm nớp lo sợ, mặc dù sau khi cùng Tần Hà ăn một bữa cơm, thái độ của Tần Hà với nó cũng đã thay đổi.

Nhưng đại vương bát lại luôn cảm thấy, nếu như bản thân nó không có chút tác dụng nào thì sớm muộn cũng sẽ phải vào nồi. Đây là một người chủ mà người ta không ăn cay liền đem đi đốt đấy, tính tình buồn vui thất thường.

Hiện tại trong đầu nhỏ của nó chỉ có một điều, có thể sống sót.

Tần Hà quay lại nhìn đại vương bát, cười nói: “Chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của ngươi thì có thể làm gì?”

“Ta, ta có thể giúp gia ngài kéo ống bễ, nếu như vết thương ta lành lại mà nói.” Đại vương bát trả lời, đến nửa câu sau, âm thanh nhỏ dần.

Bây giờ nó chỉ nghĩ, có thể có việc làm hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất nó đã tỏ thái độ một chút, coi như bị cự tuyệt thì ít nhất cũng giúp nó được an toàn hơn chút.

Nhưng nó không nghĩ tới, tâm tâm niệm niệm, tất có đáp lại.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Tần Hà ngây ngẩn cả người.

Nói thế nào đây, đại vương bát thì những tác dụng khác thì chưa biết được, nhưng lúc nào cũng có thể trông nhà.

Hôm qua nó còn báo cáo cho hắn, có một tên thợ thiêu thi lén lút lục lọi đồ đạc trong phòng thiêu thi.

Hiện giờ lại có thêm giao tình ăn thịt uống rượu chung, cộng thêm trước đây còn có một lần dùng nó làm vũ khí.

Nếu như lại bỏ nó vào nồi, hơi có chút không thích hợp lắm, hơn nữa bản thân hắn cũng không biết làm các món ăn từ vương bát.

Suy nghĩ một chút, Tần Hà quyết định chính thức gạch bỏ nó ra khỏi thực đơn, vương bát thì vương bát a, có thể cùng mình ăn cay lại còn có thể trông giữ nhà, đó chính là một con vương bát tốt, thế là, Tần Hà móc từ trong nách ra một viên kim sang hoàn ném vào trong thùng nước, nói: “Đây là thuốc chữa thương, trước hết ngươi cứ trị vết thương trên lưng đã.”

Mai của đại vương bát đã bị vỡ ra sau lần Tần Hà đập mạnh kia, đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi.

“Tạ ơn gia, tạ ơn gia!” Đại vương bát nghe vậy, hết sức vui mừng.

Thuốc này có tác dụng hay không thì chưa cần nói tới, ít nhất việc này đã cho thấy thái độ của Tần Hà, tạm thời cái mạng nhỏ của nó không bị nguy hiểm.

Không có bất kỳ chút do dự nào, đại vương bát há miệng ăn viên đan dược màu trắng đang trôi nổi trong nước.

Tần Hà xoay người lại đi kéo ống bễ, vừa kéo hai cái, hắn đột nhiên biến sắc, vội vàng lại móc một viên đan dược màu trắng từ dưới nách không gian ra, màu sắc và kích thước không khác biệt gì mấy với viên đan dược vừa ném vào thùng nước, hít sâu vỗ đầu một cái: “Không tốt rồi, cầm nhầm!”

Hắn cho không phải là kim sang hoàn mà là nhuyễn thể đan.

Tần Hà nhanh như chớp túm lấy cổ đại vương bát xách lên, nhưng đã muộn.

Đầu đại vương bát còn đang ở trong tay Tần Hà, nhưng thân thể lại “đông” một tiếng rơi trên mặt đất, lăn tròn lăn tròn liền từ dưới chân lăn thẳng đến cửa chính.

Cổ vương bát trở nên cực kỳ dài, hình dung thế nào đây?

Chính là.... Ngươi từng xem Vua Hải Tặc chưa?

Bình Luận (0)
Comment