Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 836 - Chương 836: Thương Đội

Chương 836: Thương đội Chương 836: Thương độiChương 836: Thương đội

Chuyện thành Lâm An gà bay chó chạy, Tần Hà hoàn toàn không biết gì cả.

Nửa ngày sau, hắn nằm trên một chiếc xe ngựa, bắt chéo hai chân, lắc lư, lắc lư đi vê phía bắc.

Đây là một đội buôn nhỏ với hai mươi mấy chiếc xe ngựa, có chủ hàng, mã phu cùng với tiêu sư áp tiêu.

Nam bộ Đam Châu nhân yêu cùng sống chung, cho nên mỗi khi thương hội lên đường, đều cần có tiêu sư hộ tống.

Nếu đơn thân độc mã thì không ai dám đi trên đường.

Dù con đường thông thương này có sâm uất thế nào cũng không được.

Yêu loại tìm kiếm huyết thực, đạo tặc giết người cướp của, thậm chí là "đồng hành" đi ngang qua, đều là mối nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút thì chính là mất mạng đồng hoang.

Cách làm sáng suốt chính là tìm một nhóm người quen biết kết bạn cùng đi, cùng nhau dùng tiền thuê mấy tên tiêu sư đi cùng, hệ số an toàn sẽ có thể tăng lên không ít.

Tất nhiên, đây là cách làm của tiểu thương.

Đại thương là không cần liên kết thành đoàn hỗ trợ lẫn nhau, dựng lên đại kỳ thương đội chính là uy hiếp.

Nếu ngươi muốn cướp bóc, có thể, đánh thắng tiêu sư áp tiêu trước rồi nói tiếp.

Sau khi đánh thắng tiêu sư, ngươi còn phải đối mặt với tình huống đại thương đội phái ra sát thủ báo thù không ngừng không nghỉ.

Những sát thủ này đều là người tu luyện có thực lực cao cường, hết sức khó chơi. Bọn họ thậm chí còn sẵn lòng bỏ ra cái giá gấp mười gấp trăm lần giá trị hàng hóa bị cướp chỉ để báo thù.

Nguyên nhân rất đơn giản, giết một người răn trăm người.

Đội buôn nhỏ mà Tần Hà đang ở, tất nhiên không có được năng lực này.

Ba năm tiểu thương liên kết lại, mời thêm hai tên tiêu sư chỉ có thực lực Dũng tuyền cảnh sơ kỳ.

Cũng là khó khăn lắm mới đạt tới trình độ có thể làm tiêu sư, suy cho cùng thì phía dưới Dũng tuyền cảnh là không có năng lực hành tẩu.

Thời tiết hiện tại đã bắt đầu sang đông, vùng sơn dã đã hơi lạnh lẽo.

Tần Hà nằm trong xe ngựa phơi nắng, cảm giác không thoải mái cho lắm.

Đánh xe là hai ông cháu.

Ông tuổi chừng hơn sáu mươi, râu tóc hoa râm da như vỏ cây, mặt chứa đầy phong sương, người đồng hành đều gọi ông ta là Lão Bả Đầu.

Cháu tên là Tiểu Đậu Tử, tầm tám chín tuổi, trên mặt có rất nhiều nốt tàn nhang, cậu nghiêng người dựa lên vách ngăn, ríu rít nói không ngừng:

"Khách quan, ngài từ đâu tới vậy?”

"Vì sao ngài lại lên đường một mình, chúng ta đều là nhiều người như vậy cùng đi nha."

"Khách quan, vì sao ngài mặc ít thế, không lạnh à?"

"Khách quan, giày của ngài lộ ngón chân rồi kìa." Tần Hà cũng không bực mình, híp mắt thuận miệng trả lời cậu.

"Nơi rất xa."

"Bởi vì một mình, cho nên một mình."

"Không lạnh."

"Ngón chân cái sợ buồn."

"Được rồi A Đậu, đừng quấy rây khách quan nghỉ ngơi." Lão Bả Đầu đúng lúc khiển trách một câu.

Tiểu Đậu Tử "A" một tiếng, làm ra vẻ mặt hậm hực quay đầu dựa lên vách ngăn, ngậm miệng lại.

Nhưng mà cậu chỉ duy trì được thời gian nửa nén hương, lại bắt đầu mở miệng từng câu thăm dò giới hạn của Lão Bả Đầu, thấy Lão Bả Đầu không nói mình, cậu lại tiếp tục líu ríu trò chuyện với Tần Hà.

"Khách quan, ngài thật kỳ lạ."

"Ngón chân cũng biết sợ buồn sao?"

Ngay vào lúc cậu càng trò chuyện càng hưng phấn, Lão Bả Đầu cuối cùng lại mở miệng: "Tiểu Đậu Tử, yên lặng, sắp tới Tông Hùng Lĩnh rồi."

Lời này hiệu quả kỳ diệu, lân này Tiểu Đậu Tử không những không nói chuyện trong thời gian rất dài, mà ngay cả hô hấp cũng đè nén lại.

Không chỉ có cậu, cả đoàn xe dài cũng trở nên yên lặng hơn rất nhiều.

Một cỗ khí tức bất an đang phiêu đãng trong gió lạnh.

Tần Hà cảm thấy lỗ chân lông hơi co lại, liên chậm rãi mở mắt ra, mặt trời đã biến mất.

Hai bên đường là dãy núi với sương mù nồng đậm, cây cối che khuất bầu trời, hai dãy núi hợp thành một cốc, ánh nắng bị dãy núi cùng cổ thụ ngăn trở.

“Quạc quạc quạc - -"

Trên trời, một con quạ đen kêu vang bay ngang qua khoảng không phía trên thương đội, khiến cho bầu không khí bất an càng trở nên ngưng trọng.

"Đây là nơi nào?" Tần Hà ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi Tiểu Đậu Tử.

"Khách quan, nơi này là Tông Hùng Lĩnh, có yêu ma ẩn hiện." Tiểu Đậu Tử hạ giọng rất nhỏ trả lời, hơi rúc người về phía Lão Bả Đâu, nói khẽ: "Khách quan, nơi này không thể nói chuyện, sẽ đánh thức bọn chúng."

""

Tần Hà gật đầu, nghĩ thầm Tông Hùng Lĩnh, chẳng lẽ là có một con gấu yêu?"

Nói đến, rất lâu rồi hắn chưa ăn tay gấu.

Nếu nó dám tới, hôm nay...

"Ha ha ha... Các vị già trẻ lớn bé đi ngang qua đây, đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, để lại tiền qua đường..."

Kết quả Tần Hà bên này vừa nổi lên suy nghĩ, hai bên rừng cây đã đột nhiên xuất hiện cuồng phong gào thét, tiếng cười ngang tàng vang vọng trong sơn cốc.
Bình Luận (0)
Comment