Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 837 - Chương 837: Hùng Đại Vương

Chương 837: Hùng đại vương Chương 837: Hùng đại vươngChương 837: Hùng đại vương

"Không tốt, yêu ma, là yêu mai"

Tiếng nói ngang tàng mang theo sự lạnh lẽo tùy ý, khiến đội xe đang gắng sức giữ yên tĩnh hết mức lập tức trở nên khủng hoảng, không ít người nhảy xuống xe, hương về phía con đường vừa tới chạy bán sống bán chết.

"Chạy maul"

"Yêu ma đến rồi!"

"Yêu ma ăn thịt người đến rồi."

Người trong thương đội ngay cả dáng dấp yêu ma ra sao đều chưa thấy rõ ràng, thì đã vừa lăn vừa bò, quỷ khóc sói gào nháo nhào bỏ chạy.

Cũng không có ai dám đặt hy vọng vào tiêu sư áp tiêu.

Trên thực tế, người đầu tiên phản ứng lại đồng thời chạy trốn trước nhất, chính là hai vị tiêu sư dẫn đầu.

Yêu ma Tông Hùng Lĩnh, uy danh hiển hách!

Nó có thể chiếm giữ ở hai bên đường thông thương, mà không bị các đại thương hội, vương triều hoặc là cao thủ tiêu diệt, thực lực cường đại không cần phải nói.

Chỉ là hai tên tiêu sư Dũng tuyền cảnh sơ kỳ, thậm chí còn không đủ nhét kẽ răng.

Trên thực tế, đế quốc Đại Cảnh đã từng phái ra một số cường giả Luân hải cảnh, cũng chính là nửa bước Đạo cung cảnh đến chinh phạt nơi này, kết quả lại là thất bại tan tác mà về. Về sau nữa, cũng chỉ có thể buông tay mặc kệ, tự cầu phúc.

Ngay cả cường giả nửa bước Đạo cung cảnh cũng phải thất bại tan tác mà về, điều này thể hiện, cho dù là cường giả Đạo cung cảnh tự mình ra tay, cũng chưa chắc đã có thể giải quyết được, làm không tốt còn có thể ăn thiệt lớn.

Qua thời gian dài, uy danh của Tông Hùng Lĩnh đã lan truyền rộng rãi, đạt đến trình độ có thể khiến con nít ngừng khóc đêm.

Khi đi ngang qua nơi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay nào, liền một điều: Mau chạy thoát thân.

Nhưng mà tiến vào rất dễ, muốn chạy, lại rất khó.

"Âm ầm -"

Chỉ nghe hai tiếng trâm đục vang lên, hai tên tiêu sư vốn dĩ dẫn đầu bỏ chạy lúc này đã trực tiếp bay ngược trở lại, máu tươi bắn tung tóe, nặng nề nện lên xe ngựa rồi rơi xuống đất.

Tiếp đó giật giật hai cái, không còn động tĩnh.

Lúc này lại tập trung nhìn qua, chỉ thấy giữa đường, một con gấu ngựa cao chừng một trượng đang đứng thẳng người, nửa thân mặc khôi giáp, tay cầm roi dài, trong mắt lộ ra vẻ khát máu, mặt mũi dữ tợn.

Lại là một con gấu yêu.

Nó hoá hình cũng không giống người, tuyệt đại đa số giữ lại hình thú.

Ở sau lưng nó, còn có mấy chục tiểu yêu.

"Yêu, yêu al"

Đám người đang nhốn nháo bỏ chạy vừa thấy rõ liền bị dọa sợ chết khiếp, lại vội vàng rụt người trở vê. Người phản ứng mau thì không nói hai lời, tiếp tục chạy qua hướng bên kia.

Nhưng mà ngay sau đó bên kia cũng truyền đến tiếng la hét sợ hãi.

Tập trung nhìn qua, nơi đó có một con lộc yêu với bộ sừng nhọn trên đỉnh đầu, tay cầm trảo sắc chém ra như thái dưa xắt rau, chém mấy tên tiểu thương xông tới thành vài khúc.

Sau lưng nó, cũng dẫn theo một đám tiểu yêu.

Nhìn thấy máu thịt người sống, chúng nó lập tức đồng loạt tiến lên, tranh đoạt cắn nuốt.

Cảnh tượng, giống như ném thức ăn vào bầy thú đói lâu ngày.

Người trong thương đội hoảng sợ vỡ mật, cả hai đầu đều bị chặn liên chen chúc vào giữa, rúc thành một đoàn.

Lúc này nếu đếm kỹ sẽ phát hiện, số lượng đám yêu này, còn nhiều hơn người!

"Kiệt kiệt kiệt kiệt...'

"Nhân tộc thật tươi ngon..."

"Ha ha ha..."

Đại yêu tiểu yêu mở ra miệng rộng như chậu máu, đi theo lộc yêu, gấu yêu từng bước tới gần.

"Gia gia -" Tiểu Đậu Tử sợ hãi núp sau lưng Lão Bả Đầu, toàn thân run rẩy.

Đối với thương nhân lưu động qua lại mà nói, gặp yêu ở Tông Hùng Lĩnh chính là bất hạnh và nguyên rủa lớn nhất.

Lão Bả Đầu lúc này cũng là sắc mặt trắng bệch, liên tục ai thán,'Mạng ta hết rồi, mạng ta hết rồi - -"

"Đại vương, nơi đó còn có một đứa con nít.'

Lúc này, một con tiểu yêu chỉ vào Tiểu Đậu Tử, ngạc nhiên nói với gấu yêu.

Gấu yêu liếm liếm đầu lưỡi, nói: "Bắt về cắt miếng ướp muối đi."

"Vâng, đại vương!"

Đám tiểu yêu nghe lệnh, lập tức lướt qua gấu yêu dự định xông đi lên.

Nhưng vào lúc này, trên xe ngựa gần phía trước, đột nhiên có một người ngồi dậy.

Giống như là một chân giẫm lên bàn cuốc đang nằm khiến nó bật dậy vậy, thẳng tắp.

Lại cũng giống như một thanh gõ, lặng yên không một tiếng động.

Biến hóa xảy ra đột nhiên khiến đám tiểu yêu bị dọa giật mình đến kêu to một tiếng, vội vàng ngừng lại bước chân.

Chúng nó tập trung nhìn tới, phát hiện vậy mà còn có một người nằm trên xe ngựa, không chen chúc thành đoàn với những người khác.

Lẻ loi một mình, cũng không bị phát hiện.

"Muốn chết!"

Một con chồn sóc tinh ở gân nhất, thấy vậy liên lộ ra vẻ mặt dữ tợn, trực tiếp nhào về phía Tần Hà.

"Phù!"

Tần Hà không có phản kháng, hắn chỉ là khẽ chống hai tay, nghiêng đầu duỗi dài lưng mỏi, tiện thể miệng phun ra một hơi trọc khí.

Lập tức gió lớn như táp, chồn sóc tinh cùng năm sáu tên tiểu yêu ngay sát sau lưng nó liền đột nhiên không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị thổi bay ra ngoài.

Gấu yêu sắc mặt đại biến, vội vàng lùi lại phía sau một bước theo bản năng, cảnh giác quát hỏi: "Kẻ nào lớn mật?”

Tân Hà chẹp chẹp miệng, vẻ mặt mang theo mấy phần lười biếng nói: "Các ngươi ồn ào quá."

Đôi mắt đỏ rực màu máu của gấu yêu khóa chặt Tần Hà, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Khí tức chỉ có Dũng tuyền cảnh, nhưng lại có thể lấy một hơi thổi bay một đám tiểu yêu, mấu chốt nhất là, hắn nằm ngay trước mặt mà từ đầu đến cuối, nó không hề phát hiện ra.

Đây không phải là biểu hiện mà Dũng tuyền cảnh có được.

"Ôn ào?"

Gấu yêu híp mắt, ôm ồm nói: "Nhân loại trẻ tuổi, lấy thực lực của ngươi, nếu như ngươi chạy, bản vương cũng chưa chắc sẽ đuổi theo ngươi, nhưng ngươi lại cứ phải làm cho bản vương mất mặt, như vậy thì không trách được bản vương bắt ngươi mang về nhắm rượu rồi."

"Trong nhà ngươi có rượu à, rượu gì?" Tần Hà hơi nhướng mày, hỏi.

Gấu yêu bị vấn đề đột nhiên xuất hiện này làm cho sửng sốt, sau đó nó liền cười lạnh, nói: "Thế nào, ngươi bị nhắm rượu còn muốn tự mình chọn rượu sao?”

"Ngươi cứ nói có hay không đi?" Tần Hà nghiêng đầu nhìn về phía tay chân gấu yêu, nghĩ thầm, bốn bàn tay thật to béo.

"Có, có rất nhiều, rượu ngon tuyệt thế đảm bảo khiến ngươi không tanh không hôi." Gấu yêu bị chọc giận đến mức bật cười. "Vậy... Có giá nướng không, có nồi không?" Tần Hà lại hỏi, giá nướng của hắn đã bị Ảnh Sát chém thành hai nửa, không thể sử dụng được nữa."

"Chưng hấp rán chiên xào... Kiểu chết nào cũng có, ta cho phép ngươi chọn một cái." Gấu yêu ôm binh khí trước ngực, dần dân cảm thấy hứng thú với kẻ trước mặt này.

Phong thần như ngọc, tinh khí như rồng, một tiểu tử vô cùng tinh thần.

Hương vị tuyệt đối là thượng phẩm trong nhân loại, đáng giá thêm chút kiên nhẫn.

Tần Hà xoa xoa cằm, nói: "Như vậy à, vậy ngươi không cần bắt, ta trở vê với ngươi."

Gấu yêu: "Hả?"
Bình Luận (0)
Comment