Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 839 - Chương 839: Yêu Nô Xoay Người

Chương 839: Yêu nô xoay người Chương 839: Yêu nô xoay ngườiChương 839: Yêu nô xoay người

"Ta, lên bàn?"

Lộc yêu ngẩn người, nhìn về phía Tần Hà ở vị trí đối diện với vẻ không thể tin nổi.

Đại đương gia Hùng yêu vương khi ngồi vào bàn thì trong phạm vi mười bước xung quanh, ngoại trừ tiểu yêu dâng thức ăn, không có bất kỳ yêu nào có thể tới gần.

Ngay cả nó, cũng chỉ có thể ngồi xa xa.

Điều này là xuất phát từ bản năng "bảo vệ đồ ăn" của yêu thú.

Hiện tại người này lại để mình lên bàn?

Lộc yêu thậm chí còn không khỏi sinh ra ý nghĩ "Người này có vẻ cũng rất tốt".

"Lên bàn, chia sẻ cho mọi người." Tân Hà gật đầu, khoa tay làm ra động tác chúng yêu cùng chia sẻ.

Lộc yêu không biết chia sẻ này là ý gì, cho rằng lấy được tín hiệu xác định, thế là hơi thấp thỏm đi đến trước bàn, chuẩn bị ngôi xuống.

Trong lòng còn không nhịn được mà âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là người này đang lôi kéo mình?

Suy cho cùng chuyện mình bằng mặt mà không bằng lòng với gấu yêu, đã không được coi là bí mật gì.

Có lẽ là người này có ý đồ gì đó với Tông Hùng Lĩnh.

Tông Hùng Lĩnh ba núi kẹp hai cốc, là vị trí hiểm yếu trên con đường thông thương trọng yếu giữa bắc bộ cùng nam bộ Đam châu, nhân yêu hợp tác vốn chính là một trong những nền tảng chiếm giữ Tông Hùng Lĩnh.

Rất nhiều đại thương gia đều có quan hệ hợp tác với Tông Hùng Lĩnh, chặn giết người cùng hàng hóa đối thủ, bắt cóc, bắt chẹt, thủ tiêu tang vật, dâng lễ, giao dịch, ... Thậm chí còn dính líu đến chuyện vương triều hưng suy, thế gia thay đổi.

Tông Hùng Lĩnh không chỉ đơn giản là một đám cường đạo yêu loại sống tại cửa ải thông thương.

Nhưng mà suy nghĩ này chỉ là vừa mới nổi lên trong lòng nó, nó đã thấy Tần Hà vươn tay hướng về phía nó, lộc yêu chỉ cảm thấy đầu mình hơi mát lạnh, sau đó liền bị một mảnh bóng tối cực tốc phóng đại bao phủ.

"Rầm "

Tử thi của nó thẳng tắp ngã xuống, mi tâm thấm ra máu tươi, chậm rãi tràn ra, thi thể cũng biến thành một con hươu sừng lớn chừng con bê.

Giống như những kẻ trước, nó cũng bị chết bởi một cây đinh trấn thi nho nhỏ.

"Chậc, bảo ngươi lên bàn, không phải bảo ngươi lên bàn -"

Tần Hà phẩy phẩy tro bụi văng lên, sau đó nói với đám tiểu yêu phụ trách nấu ăn ở bên cạnh: "Mau, hâm mang lên bàn..."

"Vâng vâng...'

Chúng tiểu yêu phụ trách nấu ăn toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng ứng lời, luống cuống tay chân mang thi thể lộc yêu đi xuống.

Giội nước sôi, cạo lông, phanh ngực mổ bụng, sau đó cắt thành tám khối.

Chúng yêu đang ngồi đều không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Có điều, ngụm nước bọt này, một nửa là sợ hãi, một nửa là thèm nhỏ dãi. Chỉ chốc lát sau, Nhị đương gia của Tông Hùng Lĩnh cũng đã trở thành nguyên liệu nấu ăn, kẻ sợ hãi là đại yêu Tông Hùng Lĩnh không còn lại mấy tên, thèm thuồng chính là đám tiểu yêu thuộc tâng dưới chót.

Tứ đương gia, Lục đương gia, Thất đương gia còn lại trong mười đại yêu đứng đầu thì càng là bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Đặc biệt là Tứ đương gia, nó vốn là một con chim trĩ mặt trắng, lần tái mặt này quả thực là giá trị nhan sắc trĩ sinh đạt tới đỉnh phong.

Không bao lâu sau, canh hươu hầm nhừ được bưng lên bàn.

Ngọn lửa màu xanh lam vô cùng đáng sợ, lửa mạnh hầm nhừ, nhiệt lực thẳng đến tận xương tủy, chỉ mất thời gian một nén nhang đã hầm thịt hươu mềm nhừ.

Tiếp đó liền giống như trước đó, rột rột - ừng ực -

Tiểu yêu chia thức ăn bên này vừa múc một muôi canh lớn vào bát, chân sau liền bị tiểu yêu ăn sạch sẽ, ánh mắt cũng theo đó càng lúc càng sáng.

Tứ đương gia, Lục đương gia, Thất đương gia trong lòng thâm hô phản rồi.

Cái đám tiểu yêu gian xảo này, làm phản đầu hàng địch rồi.

Lại một lát sau, canh thịt hươu chia xong, nhưng đây vẫn là chưa đủ, một nồi canh chia ra, mỗi tiểu yêu cũng chỉ có được một muôi cả canh cả thịt, những kẻ xếp ở phía sau thì thậm chí ngay cả nước canh cũng không còn mà chia.

Thế là theo bản năng, chúng tiểu yêu lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Sau đó ánh mắt của bọn chúng lại không tự chủ mà nhìn về phía chim trĩ yêu Tứ đương gia. Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia đều đã bị nấu, hiện tại nó là xếp hạng cao nhất.

Chim trĩ yêu vừa giận vừa sợ, có lòng muốn quát lớn nhưng lại không dám lên tiếng, sợ hãi run rẩy giống như chim cút.

"Xem ra vẫn chưa đủ ăn nhỉ." Tần Hà tiện tay vứt khúc xương trong tay đi, dưới ánh mắt chúng yêu nhắc nhở, hắn cũng nhìn về phía chim trĩ yêu, cười nói: "Tứ đương gia, tới phiên ngươi."

Chim trĩ yêu sợ đến mất hồn mất vía, kêu to: "Không không, ngươi không thể..."

"Hưul”

Nhưng nó còn chưa kịp nói hết câu, mi tâm cũng đã xuất hiện một điểm đỏ thắm, sau đó cũng thẳng tắp ngã xuống.

"Râm! Râầm!"

Ngã xuống cùng lúc với nó, còn có tê giác yêu Thất đương gia.

Chim trĩ quá nhỏ, hiện ra chân thân cũng chỉ lớn chừng một con đà điểu, hầm lên thì còn không đủ một ngụm canh.

Tăng thêm một con tê giác to tráng như voi, mới có thể có chút phân lượng.

"Tốt quá -"

"Thất đương gia da thô thịt dày, hầm lâu thêm chút!"

"Thả thêm chút gừng đi!"

Chúng tiểu yêu thấy thế, trực tiếp reo hò ra tiếng. Tần Hà cười cười phất phất tay, chúng tiểu yêu làm bếp cùng nhau lên trận, phí hết một phen khí lực mới mang được tê giác yêu xuống xử lý.

Sau đó Tần Hà đảo mắt toàn trường, hỏi: "Các ngươi mười tên đương gia, còn có ai?"

Ánh mắt chúng tiểu đều lập tức phát sáng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó vô cùng ăn ý mà đồng loạt chỉ Lục đương gia: "NóI!"

Chỉ còn lại một vị đương gia sau cùng, xử lý xong nó chính là yêu nô xoay người hát ca, không cần phải sợ.

Cho nên chúng nó mới cùng chung chí hướng, đều nhịp như vậy.

Lục đương gia là một con thỏ yêu, vừa nghe vậy thì lập tức quỳ xuống tại chỗ.

“Thượng tiên tha mạng!”

"Tiểu nhân không có thịt đâu!"

"Ta nguyện làm nô làm bộc cho thượng tiên ngài, chỉ cầu thượng tiên tha mạng!"

Nói xong, thỏ yêu còn hiển lộ ra bản thể, điên cuồng dập đầu tha mạng.

Tần Hà quan sát nó một chút, thấy nó thực sự là chẳng có bao nhiêu thịt cả.

Gầy trơ cả xương, cái đầu thì nhỏ, không khác gì một con chó đất, màu xám xơ xác, lông cũng lưa thưa.

Tần Hà ngồi dựa vào chủ vị, sâu kín hỏi: "Ngươi là chủng loại gì?"

"Bẩm thượng tiên, tiểu nhân là thỏ xám, không có bản lĩnh gì, chỉ biết chút chữ cùng tính toán, là dựa vào việc quản nhà kho cho Hùng yêu vương mới lăn lộn đến lão lục, tiểu nhân nguyện đem hết toàn bộ bảo vật mà tiểu nhân biết dâng cho đại tiên." Thỏ yêu thấy Tần Hà dò hỏi, vội vàng xin tha. "Còn có bảo vật?" Tần Hà sờ cằm, chỉ vào cái bàn trước mặt nói: 'Nếu như thế, vậy thì lên bàn tâm sự đi."
Bình Luận (0)
Comment