Chương 842: Phía tây sáu mươi dặm
Chương 842: Phía tây sáu mươi dặmChương 842: Phía tây sáu mươi dặm
Ba chữ đồ vô dụng vốn là cái đuôi nhỏ của Ngao Tổ Linh, ai dám nói như vậy, đó chính là đắc tội chết với y.
Hơn nữa, gọi là đồ vô dụng thì ngươi cũng phải nhìn xem là đồ vô dụng của nơi nào.
Đồ vô dụng của Thiên Tru Phủ, đặt ở ngoại giới, đó cũng là nhân vật đỉnh cấp.
Ngao Tổ Linh y, cũng là thanh niên ưu tú của Mục Thiên Các Bắc Lương Quốc, thực lực đã lấy được nhất trí tán dương từ Các chủ đại nhân cho tới tiểu sư muội Xuân Lâu, đã từng cũng là thiên chi kiêu tử.
Chỉ là do Thiên Tru Phủ cao thủ nhiều như mây, mới khiến y bị đẩy xuống hàng dưới.
Không oán không thù há miệng liền mắng, còn là lấy cao đường làm tâm điểm, mắng luôn cả đường kính mười tám đời.
Thúc có thể nhẫn, thím có thể nhịn sao?
Ma Phi lóe lên một cái liền phóng ra rất xa, nhưng Ngao Tổ Linh cũng không hề yếu, y đập mạnh hai tay một cái liền giống như đạn pháo đuổi sát theo chim hoàng yến.
Thân làm thần tướng Thiên Tru, cho dù là kẻ yếu nhất, đó cũng là thực lực Đạo cung cảnh.
Ma Phi lúc này nhìn lại, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi, nhưng nó vẫn là ngoài miệng không tha người, tiếp tục châm chọc Ngao Tổ Linh: "Ôi ôi ôi, đồ vô dụng thật sự đuổi tới rồi này, có điều tốc độ chưa đủ nha, con kiến còn bò nhanh hơn ngươi đấy, mau đuổi theo mau đuổi theo mau đuổi theo, nếu ngươi đuổi kịp điểu gia sẽ thưởng ngươi một cái rắm ăn."
"Điểu yêu nho nhỏ, khinh người quá đáng, xem bản tưởng có bóp ngươi phọt phân hay không!" Ngao Tổ Linh mắng to, nguyên khí toàn thân lập tức như là bạo nổ, cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, trong nháy mắt tốc độ của y lại tăng lên một mảng lớn.
Ma Phi thấy vậy, lập tức kích phát Lược ảnh, lấy tốc độ cao nhất chạy trốn.
Cũng không còn dám mở miệng nói nhảm nhiều thêm nữa.
Thực lực của nó chỉ có Chân nguyên cảnh đỉnh phong, nếu không có Lược ảnh đạt đến cấp độ hoàn mỹ có thể sánh ngang với thần thông, nó đã sớm bị Ngao Tổ Linh đuổi kịp bóp chết rồi.
Nhưng mà nó vừa bạo phát ra tốc độ này.
Lại khiến cho Ngao Tổ Linh lấy làm kinh hãi, đầu óc y trong nháy mắt liền hạ nhiệt độ.
Con chim này, bất thường!
Rõ ràng chỉ là một tiểu cặn bã Chân nguyên cảnh, lại có được tốc độ nhanh như vậy, chưa từng nghe thấy.
Lại liên tưởng đến việc nó vừa xuất hiện liên há miệng mắng chửi mình, rất giống như là cố ý.
Con chim này, có vấn đề!
Suy nghĩ đến đây, Ngao Tổ Linh liền tỉnh táo lại, nhìn tường thành thành Thiên Tru càng lúc càng gần, y vội vàng dừng lại, hạ xuống đầu thành.
Ma Phi lúc này đã vọt ra khỏi thành Thiên Tru, thấy Ngao Tổ Linh không có đuổi theo, thâm nghĩ không ổn, đối phương nhất định là đã phản ứng lại.
Dù sao cũng là một Đạo cung cảnh, thực lực chẳng ra sao nhưng vẫn có đầu óc, không dễ dàng bị dụ dỗ như thế.
Nhưng Ma Phi cũng không hoảng loạn, chỉ thấy nó dừng thân lại, nói với Ngao Tổ Linh: "Ôi ôi ôi, tại sao đồ vô dụng không đuổi theo nữa vậy, điểu gia ta mới vừa làm nóng người thôi đấy."
Sau đó nó cũng không thể hiện ra ý đồ nhất định phải dẫn Ngao Tổ Linh ra khỏi thành, mà xoay chuyển lời nói: "Nhưng thôi vậy, hôm nay điểu gia ta còn có chuyện quan trọng cần làm, không rảnh chơi với ngươi, lần sau điểu gia lại tìm thời gian rảnh chơi với ngươi vậy."
"Tạm biệt nha, đồ vô dụng u -"
"Ha ha ha, đuổi không kịp nha đuổi không kịp nha!"
"Sảng khoái!"
Nói xong Ma Phi cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi, thoáng một cái đã biến mất ở chân trời, chỉ còn dư âm vọng về.
Ma Phi rời đi một cách quyết đoán như vậy, ngược lại khiến Ngao Tổ Linh cảm thấy không chắc chắn.
Con chim kia nói đi là đi, cảm giác lại không giống như là dụ mình.
Trong lúc nhất thời Ngao Tổ Linh không khỏi lâm vào mâu thuẫn, cảm thấy khó nuốt trôi một hơi này, nhưng cũng cảm thấy nếu đuổi theo thì có chút mạo hiểm, bởi vì không rõ nội tình đối phương.
Nhưng thấy điểu yêu biến mất ở phía cuối chân trời, mất đi cơ hội truy kích, Ngao Tổ Linh đành phải cắn nát răng mà nuốt xuống bụng.
Trong lòng âm thầm suy đoán xem con điểu yêu này có phải là linh sủng của thần tướng nào đó hay không, bằng không nó sao có thể nhận ra mình, còn kiêu căng như vậy. "Con chim này, lại khiến người chán ghét -"
Đúng lúc này, từ cách đó không xa lại đột nhiên truyền tới một thanh âm không lớn không nhỏ.
Ngao Tổ Linh quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy tên binh sĩ thủ thành đang tụ lại một chỗ, xì xào bàn luận.
Người nói chuyện là một tên binh sĩ trẻ tuổi trong đó.
Thân hình Ngao Tổ Linh lóe lên một cái, liền đến trước mặt bọn họ, ở trên cao nhìn xuống quát hỏi: "Các ngươi nhận biết con chim này?"
Mấy tên binh sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là tên binh sĩ trẻ tuổi kia lên tiếng, nghỉ ngờ hỏi: "Ngươi là ai, thành phòng trọng địa không được xông loạn, cảnh cáo ngươi mau xuống thành."
"Trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn, bản tướng chính là thần tướng Thiên Tru tân tấn, ta truyền hỏi ngươi, nếu còn dám dong dài nửa câu, ta sẽ cho ngươi ăn không hết gói đem đi." Ngao Tổ Linh vén tà áo ngoài, lộ ra lệnh bài thân tướng bên trong, lạnh lùng quát.
Mấy tên thần tướng vừa thấy, lập tức sợ hãi đến biến sắc, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ:
"Thần tướng tha mạng!"
"Mắt chó chúng ta đui mù, có mắt mà không thấy Thái Sơn."
"Mong rằng thần tướng đại nhân thứ tội."
"Hừi"
Ngao Tổ Linh không nhịn được vung tay lên: "Hỏi lại các ngươi một câu, các ngươi có nhận biết con chim yêu kia không?" Sắc mặt mấy tên binh sĩ lập tức thay đổi, cuối cùng vẫn là tên binh sĩ trẻ tuổi kia mở miệng: "Hồi bẩm thần tướng đại nhân, nghe đồn con chim yêu kia tới từ quán trọ số bảy ở ngoại thành, cụ thể lai lịch thế nào thì chúng ta không rõ. Chỉ biết là nửa tháng gần đây, con chim yêu này vẫn luôn gây chuyện thị phi trong nội thành, miệng cực kỳ tiện, đã dẫn phát nhiều người nổi giận."
"Nửa tháng?"
Ngao Tổ Linh nhíu mày, lại quan sát cẩn thận mấy tên binh sĩ, thấy vẻ mặt sợ hãi của bọn họ không giống giả bộ, thế là lại hỏi: "Quán trọ số bảy là địa phương nào, ở đâu?"
"Hồi bẩm thần tướng đại nhân, quán trọ số bảy ở phía tây cách đây sáu mươi dặm, cụ thể thì tiểu nhân cũng không rõ, đều là nghe người khác mắng con chim này mới biết được."
"Chỉ sáu mươi dặm? Các ngươi không có gạt ta chứ?"
Ngao Tổ Linh chợt cảm thấy mình tính sai rồi, con chim kia là hôm nay vừa vặn đụng phải, hẳn là không phải cạm bẫy gì.
"Không dám! Tiểu nhân tuyệt không dám nói láo nửa chữ." Mấy tên binh sĩ lập tức bị dọa kêu to, cuống quýt dập đầu.
"Hừ, tin rằng đám các ngươi cũng không có lá gan ấy." Ngao Tổ Linh thấy thế, trái tim cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, thâm nghĩ tính sai thật rôi, con chim kia chính là thứ đê tiện, không phải là cạm bẫy gì cả.
Chờ đấy, hiện tại bản tướng sẽ tới diệt ngươi.
Thế là Ngao Tổ Linh nhảy lên một cái liền hóa thành một chuỗi tàn ảnh hướng về phía Ma Phi biến mất, cấp tốc đi xa, rất nhanh cũng biến mất không thấy. Mấy tên binh sĩ thấy thế vội vàng đứng dậy, một tên binh sĩ lớn tuổi trong đó nhìn về phía binh sĩ trẻ tuổi, hỏi: "Ngươi không có lầm chứ, ngộ nhỡ có đường rẽ gì, chọc giận thân tướng đại nhân, chúng ta đều phải xong đời đấy."
Con chim yêu kia như thế nào, từ đâu tới đây, mấy tiên lính căn bản cũng không biết, đều là nghe được từ người trẻ tuổi này nói vào một nén nhang trước, vô cùng kỳ diệu.
Nói cái gì mà quán trọ mới cách đây không xa, con chim trêu chọc rất nhiều chuyện, vân vân.
"Không sao, trứng là hết không được."
Binh sĩ trẻ tuổi lại tỏ ra dáng vẻ vô cùng tự tin vỗ vỗ bả vai của một người trong đó, lại nói: “Các ngươi làm việc trước đi, ta đi nhà xí cái đã."
*( Xong đời: Hoàn đản - Đản thị hoàn bất liễu: Trứng là không hết được - chơi chữ)*