Chương 843: Kế hoạch dự bị
Chương 843: Kế hoạch dự bịChương 843: Kế hoạch dự bị
Nói xong người trẻ tuổi liền xuống tường thành, đi đến một góc tường không người, nhìn qua trước sau một lượt, sau đó thân hình biến ảo, trở thành một thiếu niên lưng gù.
Bất ngờ lại là Vương Thiết Trụ.
Tục ngữ nói quả hồng nên chọn quả mềm bóp, dưa chuột nên cắt dưa non.
Đã muốn xử thần tướng.
Vậy thì phải chọn tên thần tướng nào cùi bắp nhất, bằng không lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ có nguy hiểm bị đoàn diệt.
Gần như là không cần phải lựa chọn.
Sau khi nghe ngóng, trong số các thần tướng mới nhậm chức có một tên vô dụng, trên mặt còn thiếu điều chưa viết lên dòng chữ: Ta mềm nhất, ta mềm nhất.
Chọn được mục tiêu, tiếp đó chính là thiết lập bố cục.
Cứng rắn bắt thì quá nguy hiểm, người ta dù sao cũng là thân tướng, đừng cho là bánh bao đậu không thể làm lương khô.
Chúng thú thương lượng, đã thiết lập bố cục thì phải thiết lập hai tâng, không thể cho y dễ dàng nhận ra.
Thế là liền có sắp đặt trước đó.
Ma Phi lên đầu tiên, dùng ngôn ngữ khiêu khích, nếu chiêu này không hiệu quả, vậy thì thực hiện kế hoạch dự bị.
Vương Thiết Trụ hoá hình ẩn núp tại đầu thành, ngôn ngữ lộ ra một ít thông tin đã được gia công, dụ dỗ Ngao Tổ Linh tiếp tục hướng lên phía trước.
Cái này liền giống câu cá, nếu lưỡi câu thẳng thì không được, thế nào cũng phải cong một chút. ...
Thế là Vương Thiết Trụ phủi tay, ra khỏi cửa thành rồi nhanh chóng hướng về phía tây rời đi.
Cũng vào lúc này, hơn sáu mươi dặm.
Chút khoảng cách này đối với Ngao Tổ Linh mà nói, cũng chỉ là chuyện một nén nhang.
Phóng tâm mắt nhìn tới, bên cạnh con đường thông thương có một mảnh rừng trúc.
Trong rừng trúc có một căn nhà đơn độc, bên cạnh đường dựng một môn bài, bên trên ghi bốn chữ lớn: Quán trọ số bảy.
Ngao Tổ Linh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Rất nhiều năm trước y đã từng đi qua nơi này, trong ấn tượng thì phía sau rừng trúc đúng là có nhà, nhưng hình như là một tòa viện nhỏ.
Hiện tại ở nơi này lại không phải viện nhỏ, mà là một căn nhà đơn độc.
Thậm chí nói nó là nhà, còn cảm thấy lớn.
Hoàn toàn chính là một căn phòng đơn hơi lớn hơn bình thường một chút.
Cái này cũng có thể gọi là quán trọ sao?
Ở như thế nào, ngủ như thế nào?
Chưởng quỹ nằm dưới, khách áp lên trên?
Có nghi ngờ trong lòng, Ngao Tổ Linh không khỏi đánh giá môn bài trước mặt, vật liệu gỗ đã rất cũ kỹ, chữ viết không cũ không mới, nhưng lại rõ ràng có thể nhìn thấy dấu vết phơi nắng phơi gió trên đó.
Không có khuyết điểm gì lớn.
Thế là y tiến vào cửa chính quán trọ.
Đến đây thì vấn đề tương đối lớn, phía trên thậm chí còn không có cả môn bài, chỉ viết một chữ: Bảy.
Kiểu chữ sao, rất bình thường, vô cùng bình thường.
Cảm giác giống như là một số hiệu.
"Người ở bên trong ra đây cho ta!" Suy nghĩ một lát, Ngao Tổ Linh mở miệng quát lớn.
Là sâu là hổ, gặp nhau liền biết rõ ràng.
"Người nào vậy, giữa ban ngày ban mặt hét loạn cái gì, hôm nay không kinh doanh, biến đi!" Ngay sau đó, giọng nói của Ma Phi liền từ bên trong truyền ra.
Cái giọng kia, giống như là chiêng vỡ, khiến người nghe nổi lên xúc động muốn đánh người.
Vài ba câu, đã để người ta "Biến đi".
Ngao Tổ Linh không khỏi thấy sôi máu lên, là con chim chết tiệt kia không Sai.
Là nó là nó, chính là nói
Chỉ là cái cuống họng như chiêng vỡ kia, cũng đã khiến người ta hận không thể nhổ sống từng sợi lông chim trên thân nó xuống, sau đó cắt miếng sống cho chó ăn. "Điểu tặc lớn mật, còn không mau ra nhận lấy cái chết!" Ngao Tổ Linh quát mắng.
"Kẻ nào vậy, bảo ngươi biến đi còn ở đó lảm nhảm cái gì, còn có lòng công đức hay không, mẹ ngươi dạy ngươi thế nào, buổi tối người ta còn phải đi làm đấy!" Giọng điệu Ma Phi gay gắt, ngay sau đó, cửa phòng mở ra, thân hình của Ma Phi xuất hiện ở sau cửa.
Nó trông thấy Ngao Tổ Linh, trên mặt hiện lên một vệt sợ hãi,'Nha" một tiếng, muốn đóng cửa lại.
Đến giờ phút này, Ngao Tổ Linh nơi nào còn nhớ tới nghi ngờ lúc trước nữa, một tay đẩy mạnh cửa ra, tiếp đó liền vọt người xông vào, cười găn nói: "Điểu tặc, không ngờ tới chứ gì! Chịu chết đi, ha ha ha ha hai”
"Rầm!"
Ngao Tổ Linh vừa vọt tiến vào, cửa lớn âm vang mở ra, lại âm vang đóng lại.
Ngay sau đó liền thấy tiếng cười dữ tợn của Ngao Tổ Linh im bặt mà dừng, rồi sau đó chính là vài tiếng vang trâm, cuối cùng hóa thành từng tiếng rống sợ hãi tiếng sau cao hơn tiếng trước:
"A, không đúng! Đây là nơi nào?”
"Thả ta ra ngoài!"
"Thả ta ra ngoài!"
Nhưng rất nhanh, tiếng kêu của y đã bị nhiều âm thanh hơn bao phủ.
"Đánh hắn!"
"Đánh đầu hắn đi!"