Chương 849: Dốc toàn bộ lực lượng
Chương 849: Dốc toàn bộ lực lượngChương 849: Dốc toàn bộ lực lượng
Nhưng mà Vương Thiết Trụ không biết là.
Ngao Tổ Linh thân làm thân tướng Thiên Tru Phủ, vô duyên vô cớ đột nhiên mất tích mấy ngày, chuyện mấy trăm năm không xảy ra một lần như vậy, đã sớm khiến cho Thiên Tru Phủ cảnh giác.
Thanh Ngưu Đại Tiên bị thiên cơ che lấp yểm hộ, hành tung trở thành bí ẩn.
Nói không chừng, giờ phút này hắn đã ẩn núp vào thành Thiên Tru.
Chúng thần tướng truyên miệng qua lại, càng thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió.
Đi ra ngoài nhìn ai cũng đều thấy giống Thanh Ngưu Đại Tiên.
Ma Phi đi ra ngoài một chuyến này, hiệu quả không thể gọi là tốt, mà phải gọi là tốt đến mức "trước giờ chưa từng xuất hiện trong lịch sử, sau này chắc chắn cũng không có ai thay thế được".
Lần này nó dụ tới, không phải là một tên thần tướng, mà là cả một đám.
Khá lắm, đông nghịt, không khác gì ruôi nhặng đánh hơi được mùi phân thúi.
Dẫn đầu là ba người có vóc dáng cao lớn được bao phủ trong thần quang, bọn họ từ trên cao nhìn xuống, trang nghiêm túc mục, tựa như thân linh.
Nhìn tư thái này, không cần đoán, rõ ràng chính là ba vị Phủ tôn đại nhân của Thiên Tru Phủ đồng thời trình diện!
Thiên Tru Phủ Nam Thiệm bộ châu, ba vị Phủ tôn đồng đẳng xưng tôn, thống lĩnh mấy chục tên thần tướng, ba ngàn thần binh. Ba vị Phủ tôn đồng thời trình diện, vậy liền đại biểu cho, Thiên Tru Phủ đã dốc toàn bộ lực lượng.
Vương Thiết Trụ xuyên qua khe hở trên cửa sổ, nhìn mà bắp chân run rẩy, nhìn về phía Ma Phi suy sụp nói: "Ta để ngươi đi dụ một tên thần tướng đến, ngươi đây là dẫn mấy tên?"
Chân của Ma Phi lúc này còn run rẩy kinh khủng hơn cả Vương Thiết Trụ, mặt mũi nó trắng bệch, trong lòng hiểu rõ rằng mình làm hỏng chuyện, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Thiết Trụ ca, ta đây... vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, ha ha... ha ha..."
"Vượt ông nội ngươi á, ngươi dẫn toàn bộ Thiên Tru Phủ tới!" Vương Thiết Trụ đập bốp một cái lên đầu Ma Phi, phát điên nói: "Ngươi tài giỏi như vậy, cha ngươi biết không?”
Ma Phi ôm đầu, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Buổi sáng đi ra ngoài, nó tìm trái tìm phải cũng không tìm được mục tiêu, thế là mạo hiểm đi đến cửa phủ nha Thiên Tru Phủ, liếc thấy một tên một mình đi đường long hành hổ bộ, chúng tỉnh phủng nguyệt.
Thế là nó bay lượn tiến lên,'Khạc phì" chính là một cục đờm đặc, sau đó ném xuống một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn, đại gia ngươi chính là phách lối như thế đấy, là nam nhân thì ngươi liền đến chém ta nha!"
Rồi sau đó, người nọ thật sự đã dẫn người đuổi theo chém nó.
Số lượng kia, mỗi người chỉ cần chặt một đao là đủ băm Ma Phi thành thịt vụn.
Ma Phi cũng cảm thấy vô cùng oan ức, mình chỉ là thực hiện thao tác thông thường mà thôi, bởi vì không có xác định mục tiêu, cho nên cũng không có kế hoạch dự bị. Nào biết đâu được rằng một cục đờm đặc có thể dẫn toàn bộ Thiên Tru Phủ tới chứ.
Hiện tại nghĩ lại, người mà nó tìm tới đó, thực sự không phải là thân tướng gì đó, mà là một trong ba vị Phủ tôn của Thiên Tru Phủ.
Thật xui xẻo, vận khí cũng kém quá rồi.
"Vương Thiết Trụ, xem chuyện tốt ngươi làm này, như vậy làm sao đánh thắng được đây?" Lúc này không riêng gì Vương Thiết Trụ, Lamborgh cũng sợ đến sắp són tiểu rồi, trận thế này, tràng diện này, ai thấy cũng phải sợ.
Một đám người ô ương ô ương kia cũng chẳng phải là binh tôm tướng cua gì, mà là thế lực cường đại nhất Nam Thiệm bộ châu, lưng tựa thế giới thân linh.
Xách bừa một tên trong đó ra, cũng có thể đánh một trận với phía bên mình.
Cho dù là Tiểu Điêu, giờ phút này cũng là lông gáy dựng đứng, móng vuốt vươn dài.
Ánh mắt viên hầu già mất đi tiêu cự, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Ngụy thân.”
"Đánh cái chùy.'
Vương Thiết Trụ ôm đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn nóc phòng thiêu thi đen sì, nói: "Chỉ mong gia bố trí cái phòng thiêu thi này, đủ bên chắc."
Lời này vừa nói ra, Lamborgh, Tiểu Điêu, viên hầu già cũng bắt đầu đánh giá căn phòng thiêu thi quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn này, trong lòng đều âm thầm cầu nguyện.
Có một lân lúc Tần Hà ra ngoài đã nói với nhóm chúng nó, nếu có một ngày gặp phải nguy hiểm không thể chống cự được, thì cứ trốn vào trong phòng thiêu thi, đóng cửa kỹ càng, sau đó không cần lo lắng gì nữa.
Nếu muốn nhìn bên ngoài, xuyên thấu qua khe hở là có thể nhìn xem, nhưng không nên mở cửa sổ ra.
Lúc đó Tần Hà chỉ là thuận miệng nói, cụ thể căn phòng này có thể chống cự nguy hiểm cường đại đến cỡ nào thì chưa nói, có thể chống cự bao lâu, cũng chưa nói.
Dù sao vì để chế tạo ra "nhà an toàn" này, từ thế giới Đông thổ cho đến hiện tại, gia đúng là đã hao tốn một ít tâm tư... Nhưng, cũng chỉ là một ít mà thôi, không tính nhiều.
Đây cũng là tính cách của gia, mặc kệ làm gì, hình như gia cũng chưa từng có bao nhiêu "nghiêm túc" cả.
Có thời gian có tâm trạng tốt thì tùy tùy tiện tiện làm mấy lần, không có việc gì cũng không làm, có đôi khi mặc kệ luôn vài tháng nửa năm.
Có được hay không, chúng thú cũng không rõ.
Suy cho cùng, đây chỉ là một căn phòng thiêu thi nho nhỏ có kết cấu gỗ, cửa cũng là cửa gỗ, then cửa đã lâu không tra dầu cũng đã kêu vang "ken két", cửa sổ còn là giấy dán.
So sánh với đại quân đông nghịt, khí thế ngập trời bên ngoài, nhìn thế nào cũng đều không có chỗ dùng.
Đúng lúc này, từ trong đại quân có một người chậm rãi đi ra, y mặc áo đen, là một trong hai thần quan của Thiên Tru Phủ, ra tới liên hô to: "Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, mau chóng đầu hàng..."