Chương 855: Tiêu hóa một chút
Chương 855: Tiêu hóa một chútChương 855: Tiêu hóa một chút
"Bành!"
Kết quả Vương Thiết Trụ còn chưa nói hết lời, Lamborgh đã trực tiếp ra một Man ngưu đâm mạnh đẩy ra ngoài, làm Vương Thiết Trụ lảo đảo dán lên trên thân Ma Phi. Mắt bò trừng trừng nhìn từ trên xuống dưới quan sát Tần Hà một hồi lâu, hỏi:
"Gia, sao ngài lại cùng một màu với ta rồi?"
"Ơ. Š
Tần Hà xoa xoa cái bụng tròn, ợ một hơi dài phun ra một đám khói đen, không để ý đến Lamborgh, vào phòng nằm lên đệm chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giờ phút này đối với Tần Hà mà nói, tình huống có một chút "không ổn".
Lôi phạt của Thiên Tru cường đại hơn so với Tần Hà tưởng tượng rất nhiều, một trận cá voi hút nước, khá lắm, Thôn thiên ma công cũng không thể tiêu hóa kịp.
Thôn thiên ma công biến thái đến cỡ nào thì không cần phải nói, nhưng dù vậy, lúc này cũng phải ngại công suất quá thấp.
Lực lượng lôi phạt dư thừa tồn trữ trong cơ thể Tần Hà tán loạn khắp nơi, đã hạn chế năng lực tự lành cùng rất nhiều chúc phúc thuộc loại tăng cường của Tần Hà, việc phát huy thực lực cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Tần Hà hiện tại, tối đa là một tay đánh thắng bảy tên Đạo cung.
Nhiều hơn thì không được, nhất định phải tiêu hóa một chút.
Thế nào cũng phải đợi đến khi một tay đánh thắng được ba tên Thần Kiều, mới có thể đi Thiên Tru Phủ đóng gói chiến lợi phẩm.
Bằng không độ nguy hiểm quá cao.
Cái đám tiểu vương bát đản Thiên Tru Phủ kia rất âm hiểm, nói không chừng còn ẩn giấu chiêu khác.
Cẩn thận có thể bắt ngàn ve sầu mùa thu, cẩn thận có thể chạy thuyền vạn năm.
Lại nói đến chuyện Tần Hà đột phá, sau khi ăn hết ba mươi mấy viên thú tinh, Tân Hà cách đại cảnh Dũng tuyền cảnh chỉ còn kém một bước chân vào cửa, chính là khẽ run rẩy sau cùng.
Kết quả kịch đèn chiếu Ngao Tổ Linh đột nhiên xuất hiện.
Qua đó Tần Hà mới biết, mấy con gia súc trong nhà đã đến thành Thiên Tru trước mình một bước, còn bắt một tên thần tướng để moi thông tin, thẩm vấn ra không ít tin tức.
Tần Hà lập tức ngồi không yên, vội vàng dừng đột phá lại, cấp tốc chạy tới thành Thiên Tru.
Cuối cùng, đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa tới phạm vi trăm dặm thành Thiên Tru, bầu trời đột nhiên phủ kín mây đen, sấm chớp rền vang, lực áp bách cường đại đè xuống, giống như là dãy núi cao đổ sụp xuống vậy.
Tần Hà đã từng cảm nhận qua cảnh này một lần, tự nhiên biết đây là Thiên Tru đánh xuống, nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện, mục tiêu Thiên Tru đánh xuống, lại không phải là mình.
Lúc hắn chạy vội đến trung tâm tấn công thì lôi phạt đã từ trên trời giáng xuống.
Sau khi ăn no, Tần Hà lại bắt buộc phải ăn một trận mãn hán toàn tịch, hơn nữa còn phải ăn sạch sẽ không được chừa lại.
Kết quả là, bụng hắn liền no căng như là trái bóng bay, chỉ còn một tầng mỏng manh, cuống họng thì giống như là nuốt côn sắt nung đỏ, nóng cháy đến mức hoàn toàn không nói nên lời.
Cũng may thuật tự lành và Thôn thiên ma công vẫn còn vận chuyển không ngừng, việc khôi phục, chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ qua thời gian tiến vào trong nhà rồi nằm xuống, hắn đã có thể một tay đánh thắng tám tên Đạo cung rồi.
Nhắm mắt lại, rất nhanh Tần Hà đã phát ra tiếng ngáy.
Chúng thú xúm lại, thấy dáng vẻ thê thảm của Tần Hà, trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng đồng thời cũng vô cùng giật mình.
Cây đại thụ che trời gia, thật sự thô to a, vậy lại lại có thể trực tiếp thôn phệ lôi phạt, hành động kinh thế hãi tục như vậy, đừng nói làm, tưởng tượng thôi cũng đã khó.
"Xem tình huống này gia là cần thời gian khôi phục lại, Thiên Tru Phủ bên kia xử lý như thế nào đây?" Lúc này, Lamborgh ồm ồm lên tiếng hỏi.
Đã là đánh trận thì nhất định phải nhận được chiến lợi phẩm, nếu không thì cần "thắng" trận chiến này làm gì?
"Không thể để cho bọn họ chạy mất."
Vương Thiết Trụ lắc đầu, xoay người nói với Ma Phi: "Đừng ngẩn ra đó, mau đi xem cái đám vương bát đản kia đi đâu."
"Vâng, Trụ ca." Ma Phi lập tức hóa thành một đạo lược ảnh biến mất tại nguyên chỗ.
Chỉ qua chốc lát sau nó đã trở lại, thở hổn hển nói: "Trụ ca, phần lớn người của Thiên Tru Phủ đều đã rút về Thiên Tru Phủ, còn có một ít tên đã bỏ chạy tứ tán."
"Chạy?"
Vương Thiết Trụ trợn to mắt, vội la lên: "Nhất định không thể để bọn họ tản ra, hơn ba ngàn người đấy, dù có là ba ngàn con heo thì chúng ta có bắt ba ngày ba đêm cũng không hết đâu."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ma Phi hỏi.
"Đánh đến tận cửa đi, trông giữ bọn họ." Vương Thiết Trụ giậm chân trả lời.
"Shhh...' Lời này vừa ra, chúng thú liên hít sâu một hơi.
Lạc đà gây còn hơn ngựa béo, tiểu nhân vật chỉ là rút lui, thực lực cơ bản là không có thiệt hại, bên mình chỉ có mấy tiểu nhân vật như vậy, đánh đến tận cửa còn trông giữ bọn chúng?
Nhỡ như có tên gia hỏa nào không tin tà chạy ra đánh một trận với chúng nó thì phải làm sao?
"Cái này, nhỡ đâu...'
Viên hầu già dẫn đầu bày tỏ nỗi lo của mình, Thiên Tru Phủ tùy tiện điều ra một tên binh tướng động động ngón tay, nó liền phải đi bán muối, không thể đùa giỡn được.
"Không có nhỡ đâu, khí thế! Khí thế là mấu chốt!" Vương Thiết Trụ nắm chặt nắm đấm, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ma Phi.
Ma Phi sửng sốt,'Ta?"...
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài Thiên Tru Phủ.
Ma Phi mở rộng cuống họng như chiêng vỡ, hét to: "Đám nhãi con bên trong nghe đây, Ma gia các ngươi ở đây, có một tin tức xấu muốn thông báo cho các ngươi, các ngươi đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, mau chóng đầu hàng đi!"