Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 856 - Chương 856: Đồng Hương Gặp Gỡ Đồng Hương

Chương 856: Đồng hương gặp gỡ đồng hương Chương 856: Đồng hương gặp gỡ đồng hươngChương 856: Đồng hương gặp gỡ đồng hương

Thời gian đảo ngược, một nén nhang trước.

"Điện hạ, nơi này hỗn loạn thành như vậy, có vẻ như là vừa mới trải qua binh loạn?" Vưu Văn Cừ ăn mặc như thương nhân nhìn bốn phía hỗn loạn cùng với đường đi không có một bóng người, nói với thanh niên ngồi trên kiệu ở bên cạnh.

"Đã bảo rồi, đừng gọi ta là điện hạ, gọi Vũ gia." Thanh niên ngồi trên kiệu, tay cầm quạt lông đầu đội phương cân, ăn mặc theo kiểu văn sĩ, phối hợp với khuôn mặt môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, trông vô cùng nổi bật.

'Ách... Vâng, Vũ gia." Vưu Văn Cừ vội vàng đổi giọng.

Hai người này, chính là nhóm Ngụy Vũ đi theo sau đám Vương Thiết Trụ, Lamborgh.

Không so được với bốn vó nhanh như điện chớp của Lamborgh, hai người gắng sức đuổi theo, trên đường lại gặp được chút chuyện làm chậm trễ thời gian, đến lúc này mới đi tới thành Thiên Tru.

Thành Thiên Tru hiện giờ rõ ràng là vừa mới trải qua đại loạn, cổng thành vắng vẻ đến mức không thấy bóng dáng một tên thủ vệ nào.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là đột nhiên xảy ra đại loạn, đường đi lộn xộn ngổn ngang, người như quỷ ảnh, chỉ còn gió thu thổi qua, nếu muốn biết rõ tình huống thì còn phải kiếm người trong thành hỏi thăm một chút mới được.

"Bên kia đã từng bùng nổ đại chiến, sóng năng lượng vô cùng đáng sợ, có lẽ là do Thanh Ngưu tiên nhân động thủ chăng?" Bên cạnh kiệu nâng Ngụy Vũ, còn có một phương sĩ mắt lé, ông ta có khuôn mặt gây nhọn, đôi mắt lộ ra ánh sáng, nhìn về phía cuối chân trời ngoài thành Thiên Tru. Nơi đó đang có một trụ khói xanh bố lên, đồng thời còn có một cỗ uy áp kinh khủng đang như gió lớn tạt thẳng vào mặt, khiến người ta tim đập thình thịch.

Ngụy Vũ cũng vươn người quan sát, sau đó gật đầu nói: "Có lẽ là đã giao thủ."

"Ta đánh cược, nhất định là Thanh Ngưu tiên nhân chiếm thượng phong." Phương sĩ mắt lé lại nói, nói xong ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Vũ, nói với giọng điệu khiêu khích: "Ngươi có dám cùng ta đánh cược hay không?”

Nguy Vũ lập tức trợn trắng mắt, châm chọc nói: "Nếu ngươi muốn lấy lại quyền sử dụng kiệu nâng, vậy thì phải đánh cược chuyện có độ mạo hiểm chút, còn cái chuyện có độ chắc chắn cao như chuyện Thanh Ngưu tiên nhân chiếm thế thượng phong này, ta sẽ không đánh cược với ngươi."

Nói xong hắn còn phe phẩy quạt lông màu trắng trên tay, khuôn mặt hơi lộ vẻ đắc ý.

Phương sĩ mắt lé thấy vậy thì khẽ cắn răng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Người này, nếu Tần Hà có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc hô lên một tiếng: "Nguyên Thanh Quan Chủ."

Nguyên Thanh Quan Chủ, họ Tiền tên Vô Lượng, tự xưng Nguyên Thanh thượng nhân, con đường tu luyện trước tu đạo sau tu thi, hai tên kiệu phu đang nâng kiệu kia, chính là thi khôi mà ông ta luyện chế.

Trên đường đi tới, chuyện ngoài ý muốn và thu hoạch lớn nhất mà Ngụy Vũ gặp được, chính là tên Tiền Vô Lượng này.

Nói đến, sau khi Tiền Vô Lượng từ thế giới Đông thổ được Tần Hà câu cá câu đến thế giới Thâm Uyên này, lập tức liền như là cá vào vực sâu, rồng về biển lớn, thoáng cái đã được tháo gỡ giới hạn cao nhất.

Thực lực đó là soạt soạt soạt dâng lên không ngừng, chỉ qua thời gian hơn một năm đã tu đến Luân hải cảnh.

Cảnh giới bậc này, đặt ở thế giới Thâm Uyên cũng là thuộc hàng ngũ cường giả.

Khác với những gì Ngụy Vũ đã trải qua, Tiền Vô Lượng không tiến nhập vào thành thị, mà gặp phải giặc cướp nơi đồng hoang, sau đó cũng trở thành CƯỚp.

Làm nghề mua bán không cần vốn: Cây này là ta trồng, đường này do ta mở.

Ba tháng trở thành tiểu đầu mục của băng cướp, sáu tháng thành tiểu đương gia.

Chín tháng giết Tam đương gia của băng cướp, một năm lẻ hai tháng giết Nhị đương gia.

Một năm lẻ sáu tháng dọa chạy Đại đương gia, tự mình thành lập thế cục, vô cùng vui thích.

Cuối cùng vào mấy ngày trước, ông ta gặp được Ngụy Vũ.

Nghe thấy Ngụy Vũ tự báo danh hào, ông ta lúc đó đã bị dọa giật mình.

Năm đó ở thế giới Đông thổ, người nào đó nửa đêm đùa giỡn ông ta, lại hùng hồn tự báo danh hào "Bản nhân đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Thiêu thi đường kinh đô, Ngụy Vũ”, việc này đã khiến cái tên "Ngụy Vũ” này khắc sâu trong lòng ông ta, đến mức độ mà nằm mơ cũng có thể bị dọa giật mình tỉnh giấc.

Lúc đó ông ta run rẩy đến suýt nữa đã ngã khỏi kiệu. Đến khi tập trung nhìn lại mới phát hiện, Ngụy Vũ này không phải là Ngụy Vũ kia, mà là Ngụy Vũ thật!

Đại thống lĩnh Phi Ngư Vệ Đại Lê, cao thủ ngoại kình uy chấn thiên hạ năm đó, Tiền Vô Lượng tự nhiên là có thể nhận ra.

Ngụy Vũ chưa từng gặp mặt Tiên Vô Lượng, nhưng cũng đã nghe qua tên, xem qua hồ sơ.

Thế là đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng.

Thâm Uyên tuy tốt, nhưng cô đơn trống vắng, không biết thân ở phương nào, không biết nên đi phương nào.

Sau khi hai người trò chuyện một hồi, lại đưa ra lời mời lẫn nhau.

Tiền Vô Lượng mời Ngụy Vũ làm Nhị đương gia, hai người liên thủ, làm lớn làm mạnh.

Ngụy Vũ thì mời Tiền Vô Lượng cùng mình lên đường, đi tìm Thanh Ngưu tiên nhân, tìm kiếm cơ duyên.

Cuối cùng Tiền Vô Lượng so sánh băng nhóm thổ phỉ như hạt mè của mình với cái bánh nướng mà Ngụy Vũ vẽ ra, quyết đoán vét sạch sơn trại, lên đường cùng Ngụy Vũ.

Lúc mới lên đường hai người ở chung vẫn rất tốt, nhưng khi cơn kích động đi qua thì đân cảm thấy hơi nhạt nhão.

Tiền Vô Lượng khắp người mang thói con buôn, còn Ngụy Vũ lại là kiểu người cao ngạo, vừa bắt bẻ lại hơi có bệnh thích sạch sẽ, không phải là người cùng đường, tam quan không hợp.

Không hợp ý, nói nửa câu cũng tính là nhiêu.

Cuối cùng lúc hai người nói về Thanh Ngưu tiên nhân, đã nổi lên tranh cãi vì khác biệt quan điểm.

Nguyên nhân chính là vì Tiên Vô Lượng nói một câu: "Thanh Ngưu tiên nhân không lấy gương mặt thật gặp người, chưa đủ thẳng thắn vô tư."

Ngụy Vũ vừa nghe lời này thì lập tức nổi giận, nói: "Thanh Ngưu tiên nhân là dùng tên tuổi của ta, ta còn không nói hắn không thẳng thắn vô tư, ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn như vậy?"

Ý tứ trong lời nói chính là: Một ngày ta có thể mắng Thanh Ngưu tiên nhân một trăm lần, nhưng ngươi không được. Ngươi thậm chí còn không phải là môn đồ Thanh Ngưu, ngươi không có tư cách.

Tiền Vô Lượng cũng lập tức không vui, ông ta một thân một mình quen rồi, cho nên không chịu nổi lời oán giận này, thế là không tránh khỏi phun vài câu mỉa mai.

Sau đó hai người liền bắt đầu xích mích với nhau.

Ngụy Vũ sốt ruột lên đường, Tiền Vô Lượng thì hôm nay thi khôi không nghe khống chế, ngày mai ánh mặt trời quá ác liệt, thi khôi sợ nắng, lê mà lề mề không động thân.

Ngụy Vũ muốn bỏ lại ông ta tự mình lên đường, lại cảm thấy rốt cuộc thì cũng là "đồng hương”, xích mích về xích mích, nhưng tương lai nhất định sẽ là đồng bạn tốt, cho nên có hơi không nỡ.

Sau đó, Ngụy Vũ chợt nảy ra sáng kiến, nhớ tới trên hồ sơ của Tiền Vô Lượng có ghi một câu: "Tiên Vô Lượng, tính độc hành, tham tài, thích đánh cược nhưng rất tuân thủ giao ước."

Thế là, Ngụy Vũ liền thuận theo sở thích, cố ý khơi lên tính bài bạc của ông †a, cùng ông ta đánh cược.

Thứ để đánh cược rất đơn giản: Chính là đoán xem Vưu Văn Cừ có mấy chân.

Tiên đặt cược cũng không tính là lớn, tiền đánh cược của Ngụy Vũ là một viên thi đan, tiền đặt cược của Tiền Vô Lượng là quyền sử dụng hai thi khôi nâng kiệu trong một tháng.

Nếu xét về giá trị thì tiên đặt cược này không hề ngang giá.

Thi đan đối với Ngụy Vũ thì chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với Tiền Vô Lượng thì lại có lực hấp dẫn cực lớn.

Mà quyền sử dụng hai thi khôi nâng kiệu trong một tháng, thì cùng lắm là không ngồi kiệu một tháng thôi.

Tiền Vô Lượng bị khơi lên lòng tham cùng máu bài bạc, thèm muốn đến nhỏ dãi, làm sao có thể cự tuyệt được chứ?

Ông ta suy nghĩ một chút, con người mà, không phải đều là hai cái chân sao?

Nhưng đáp án này quá đơn giản, nếu ngươi trả lời là hai cái, vậy không phải thể hiện rằng Ngụy Vũ thành kẻ ngớ ngẩn đưa không thi đan sao?

Cho nên nhất định không phải là hai cái, mà hẳn là ba cái.

Nam nhân, ba cái chân!

Nhưng đáp án này cũng chỉ là vòng thêm một chỗ ngoặt mà thôi, cũng có thể là bẫy.

Thân là kẻ đánh cược già đời, Tiên Vô Lượng lúc này bắt đầu chơi trò vô lại: "Không phải hai cái thì chính là ba cái!"

Cái đáp án này, ôi, ông ta đều chiếm cả.

Ngươi cũng không thể nói là ông ta sai, bởi vì trước đó cũng không có thỏa thuận. Nhưng _ mà nét mặt của Ngụy Vũ, lại là như thế này: ? 271111ỉ1ĩỈDDD?2

Sau đó, Vưu Văn Cừ yên lặng cởi ra...

Tiên Vô Lượng vừa nhìn, liên trực tiếp sợ ngây người.

Kẻ này vậy mà lại là một tên thái giám!

Còn là thái giám không tịnh hết!

Hai cái rưỡi!
Bình Luận (0)
Comment