Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 857 - Chương 857: Cùng Đi Cùng Đi

Chương 857: Cùng đi cùng đi Chương 857: Cùng đi cùng điChương 857: Cùng đi cùng đi

"Ngươi cái tên nhân yêu chết tiệt, cmn ngươi hố tal!" Tiền Vô Lượng lúc đó tức đến giơ chân.

Ông ta có đoán vỡ đầu, cũng không thể đoán được người này có thể có thêm nửa cái chân.

Đây nào chỉ là hố, thực sự phải là hố trời mới đúng!

Quá vô đạo đức!

"Hầy hầy hầy, có chơi có chịu, không đánh cược nổi thì ngươi cũng đừng đánh cược -' Ngụy Vũ thấy Tiền Vô Lượng rớt hố, lập tức lại dùng tới phép khích tướng.

Tiền Vô Lượng, tham tài, thích đánh cược, tuân thủ giao ước.

Không ngoài dự đoán, một câu "có chơi có chịu" lập tức đã áp được Tiền Vô Lượng.

Để củng cố hiệu quả, Ngụy Vũ còn đâm thẳng vào tim, nói: "Ngươi nói ta hố ngươi, vậy ta nói rõ cho ngươi này, Vưu Văn Cừ mặt trắng không râu, nếu như ngươi cẩn thận quan sát thì hẳn là nhận ra ông ta là hoạn quan. Hoạn quan mà, không có tịnh hết thì cũng chẳng phải chuyện gì lạ cả"

"Hơn nữa, thi đan của ta có giá trị cao hơn nhiều so với một tháng sử dụng cỗ kiệu nát này của ngươi đấy."

"Mạo hiểm và lợi ích ngang nhau, chẳng lẽ, ta lại tặng không cho ngươi một viên thi đan sao? Lấy nhỏ thắng lớn, trận đánh cược này, là công bằng."

Nói xong, Ngụy Vũ liền không chút khách khí giơ tay kéo Tiên Vô Lượng xuống kiệu, đoạt lấy chuông khống thị, hài lòng vắt chéo chân, nói: "Cho nên, có chơi có chịu, một tháng tiếp theo, hai thi khôi nâng kiệu này của ngươi, thuộc về ta."

Tiền Vô Lượng tức giận đến ngứa răng, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Một là có chơi có chịu, hai là nếu thực sự đánh lên thì ông ta không phải là đối thủ của Ngụy Vũ.

Thế là sau đó, Ngụy Vũ vừa lôi vừa kéo Tiền Vô Lượng đến bên cạnh mình, đi gấp cả ngày lẫn đêm, đi tới thành Thiên Tru.

Tiền Vô Lượng dù không muốn đi cũng phải đi, không đi thì hai thi khôi nâng kiệu sẽ bị Ngụy Vũ cuỗm mất.

Cho nên trên đường đi, Tiền Vô Lượng đều tìm đủ loại cơ hội, muốn lật ngược thế cờ, thắng lại hai thi khôi nâng kiệu.

"Mau mau mau -

"Xông lên!"

"Không thể để hắn chạy thoát!"

Đúng lúc này, từ phương hướng ngoài thành đột nhiên truyên đến âm thanh chấn động từ xa đến gần, cắt đứt hai người đang chuẩn bị mở miệng móc mỉa lẫn nhau.

Bọn họ tập trung nhìn tới, chỉ thấy một con trâu đen đang bốn vó sinh gió, phóng nhanh như bay.

Trên lưng trâu là một thiếu niên, trên đỉnh đầu là một con chim.

Lại cẩn thận nhìn kỹ, trên đầu trâu hình như còn có một thứ gì đó màu trắng như tuyết đang đứng, sau lưng thiếu niên còn có một con vượn lông vàng.

Ngụy Vũ vừa thấy rõ, trong lòng lập tức mừng rỡ. Là hắn, là hắn, chính là hắn!

Bọn họ thật sự ở thành Thiên Tru, đoán không sai chút nào.

Một đường đi tới, thực ra Ngụy Vũ cũng không chắc chắn bao nhiêu về việc bọn họ tới thành Thiên Tru, nhưng hiện tại thì rốt cuộc đã nhìn thấy người.

Giờ khắc này, Ngụy Vũ thậm chí còn cảm thấy, tên vương bát yêu này thật thân thiết.

Ngay cả con trâu đen bên dưới mà hắn hận không thể đâm cửa phân cho hả giận kia, cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

Có mấy con hàng này ở, Thanh Ngưu Đại Tiên chắc hẳn là cũng ở ngay đây.

Ngụy Vũ trông thấy Vương Thiết Trụ, Vương Thiết Trụ tất nhiên cũng phát hiện ra hắn, ánh mắt nó không khỏi sáng lên, lập tức để Lamborgh dừng lại.

Có trợ giúp tốt như vậy, không lôi kéo đi cùng thì thực sự là quá lãng khí.

Chúng nó vốn đang không vững tâm lắm, dám đánh tới cửa ngăn chặn Thiên Tru Phủ bỏ trốn, hoàn toàn là dựa vào khí thế, dựa vào uy phong của gia.

Tổng cộng mới có bốn.

Lúc này bỗng nhiên lại có thêm ba năm người, vậy quả thực là tăng lên gấp bội nha.

Vương Thiết Trụ xoay tròn con ngươi một vòng, sau đó lập tức cười ha hả, chắp tay nói: "Ngụy quan gia, ngươi cũng tới thành Thiên Tru sao, còn tưởng rằng ngươi sẽ lưu lại thành Lâm An hưởng phúc đấy, ha ha."

"Ta... Muốn đi thì đi, muốn ở đâu liền ở đó... Tới đây chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi, qua hai ngày nữa ta sẽ tiếp tục đi lên phía bắc." Ngụy Vũ khoanh tay trước ngực, nghênh mặt nói.

Chỉ là ánh mắt hắn lơ lửng không có định, giọng nói ít nhiều có chút không đủ cứng rắn.

Vương Thiết Trụ thấy vậy, khóe miệng liền hơi giương lên, nói: "Bất kể như thế nào thì gặp gỡ chính là duyên phận. Đúng rồi, chúng ta đang chạy tới Thiên Tru Phủ, định vây cửa bọn họ lại, ngươi có đi hay không?"

"Vây Thiên Tru Phủ?" Ngụy Vũ lập tức trợn to mắt.

Nghĩ bụng, cái tên vương bát yêu nhà ngươi tiên đồ nha, dám vây Thiên Tru Phủ?

Đây là đang chiêu binh mãi mã sao, nó có bao nhiêu người mà khí phách như vậy?

"Đúng vậy, vây khốn Thiên Tru Phủ." Vương Thiết Trụ trịnh trọng gật đầu, lại hỏi: "Cùng đi chứ?"

"Khụ khụ... Chuyện này sao."

Ngụy Vũ cực kỳ động tâm, nhưng trên mặt lại giả bộ làm ra vẻ do dự, sau khi trâm ngâm mấy cái chớp mắt mới gật đầu: "Được rồi, đã đụng phải, vậy thì ta liên cố mà làm, cùng ngươi đi xem một chút."

"Tốt, tốt, đi thôi!"

Vương Thiết Trụ mừng rỡ, hô lên một tiếng, Lamborgh liền co cẳng tiếp tục phi nước đại, một mình dẫn trước.

Ngụy Vũ vội vàng rung chuông khống thị, la lớn: "Mau mau, mau đuổi kịp đuổi kịp."

"Nguyên Thanh thượng nhân mau đuổi theo!" "Nguyên Thanh thượng nhân mau đuổi theo!"

Thi khôi nâng kiệu lập tức ứng lời, khiêng Ngụy Vũ "vụt" một cái liền phóng đi như bay, đi theo đuôi khói Lamborgh, hai ky tuyệt trần.

Còn thuận tay kéo Vưu Văn Cừ theo.

Tiền Vô Lượng hơi sửng sốt, trong nháy mắt đã bị bỏ lại, tức giận đến giậm chân: "Chờ lão tử! Ta mới là chủ nhân của các ngươi đấy! Hai cái tên ngu xuẩn kial"
Bình Luận (0)
Comment