Chương 858: Một lũ điên
Chương 858: Một lũ điênChương 858: Một lũ điên
Qua chốc lát sau, chúng nhân chúng thú một đường chạy vội, đi tới trước Thiên Tru Phủ.
Thời khắc này, tòa phủ viện Thiên Tru Phủ to lớn đã bị một màn ánh sáng màu xanh da trời bao phủ.
Màn sáng như là mặt kính rung động, tâm nhìn bị bóp méo, nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy bóng người mờ mờ ảo ảo bên trong, như lâm đại địch.
Lamborgh bốn vó cọ đất, tóe lên tia lửa, lưu lại trên mặt đá xanh bốn vết trầy kéo dài, dừng lại trước màn sáng hơn trăm bước.
Kiệu của Ngụy Vũ bị rớt lại rất xa, nhưng sau mười mấy hơi thở cũng đã đi đến bên cạnh.
Cuối cùng là Tiền Vô Lượng, qua hồi lâu mới thở hổn hển tìm đến.
Ngụy Vũ quan sát xung quanh một vòng, thấy bên ngoài Thiên Tru Phủ không có một ai, chỉ có đám gia súc cùng với hai, ba người bên mình, cộng toàn bộ lại mới có tám, liền hỏi: "Không phải nói là bao vây Thiên Tru Phủ sao, những người còn lại đâu, còn chưa tới à?”
"Đủ rồi nha." Vương Thiết Trụ nhún vai.
"Đủ... Đủ rồi?" Vưu Văn Cừ kinh ngạc, vội vàng cũng đi theo quan sát xung quanh, hỏi: 'Không có những môn đồ Thanh Ngưu khác sao?"
"Không có." Vương Thiết Trụ lắc đầu.
"Thật sự không có?" Ngụy Vũ thay đổi sắc mặt.
"Thực không có.' Vương Thiết Trụ gật đầu, sau đó không để ý đến hai người nữa, vỗ tay nói với Ma Phi: 'Ma Phi, tới phiên ngươi." Ma Phi hít một hơi thật sâu, sau đó mở ra cuống họng như chiêng vỡ, hét to: "Đám nhãi con bên trong nghe đây, Ma gia các ngươi ở đây, có một tin tức xấu muốn thông báo cho các ngươi, các ngươi đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, mau chóng đầu hàng đi!"
Giọng điệu kia, vẫn là vô cùng phách lối không khác gì trước đó, vẫn là khí thế dọa người như thế.
Bên trong màn sáng, đám người của Thiên Tru Phủ rõ ràng đã trở nên rối loạn, số lớn binh giáp qua lại không ngừng, không biết là đang bận rộn việc gì.
Nhưng không có ai đứng ra đáp lời, thậm chí đội ngũ còn tránh xa màn sáng hơn trước.
"Không phải chứ... Chỉ bằng mấy tên các ngươi cũng muốn vây Thiên Tru Phủ, còn... chặn cửa?" Ngụy Vũ khó tin hỏi lại, nói xong hắn lại lộ ra vẻ mặt giật mình, nói tiếp: 'Khoan đã, lẽ nào là, Tân Hà đang mai phục ở bên cạnh?"
"Không có." Vương Thiết Trụ vẫn lắc đầu.
"Không! Có?" Đến lúc này thì Ngụy Vũ chấn kinh rồi.
"Gia nhà ta mạnh mẽ chống đỡ Thiên Tru đánh xuống, còn đang ngủ, trong chốc lát là không qua đây được." Lúc này Ma Phi mở miệng nói.
"Shhh..."
Ngụy Vũ cùng Tiền Vô Lượng lập tức hít sâu một hơi.
Ngụy Vũ cả kinh nói: "Không phải chứ, các ngươi một không có người, hai không có dựa vào, chỉ bằng mấy tên các ngươi mà muốn vây chặn Thiên Tru Phủ. Các ngươi dũng mãnh như thế, Tần Hà biết không?”
"Ngài ấy sẽ biết." Viên hâu già mở miệng trả lời. Ngụy Vũ lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Điên rồi!
Một lũ điên!
Chỉ có mấy tên mà cũng dám vọt tới Thiên Tru Phủ!
Người ta tùy tiện nhảy ra một tên thân tướng, cho dù là thần tướng vô dụng nhất, cũng có thể đem toàn bộ các ngươi đi ninh nhừ đấy.
"Cái kia... Hình như ta làm rớt đồ trên đường đi tới rồi, ta đi một lát sẽ trở lại." Tiền Vô Lượng là người đầu tiên lui về phía sau. Ông ta ngoại trừ việc lắc chuông khống thi tốt ra thì đánh trống lui quân cũng rất tốt, nói còn chưa hết câu, ông ta đã xoay người định chạy đi.
"Nếu ngươi dám đi, ta sẽ phá hủy cỗ kiệu nâng này." Lúc này, Ngụy Vũ đột nhiên quát khẽ một câu, khiến Tiền Vô Lượng đứng yên tại nguyên chỗ.
"Bọn chúng phát điên ngươi cũng phát điên à? Coi Thiên Tru Phủ là chuồng cừu? Lùa cừu hả?" Tiền Vô Lượng nổi giận.
"Bớt nói nhảm đi, lúc này rút lui, lộ ra đều phải chết." Ngụy Vũ trực tiếp giơ tay túm lấy Tiền Vô Lượng, nói: "Đến cũng đã đến rồi, cũng đừng nghĩ tới việc chạy trốn."
"Các ngươi là môn đồ Thanh ngưu, nhưng ta đâu phải." Tiền Vô Lượng cắn răng nói.
"Vậy ngươi tới Thâm Uyên này như thế nào?" Ngụy Vũ trực tiếp bật lại.
"Ta... Tiền Vô Lượng lập tức nghẹn lời.
Thấy Tiền Vô Lượng không trả lời được, Ngụy Vũ cắn răng nhìn về phía Vương Thiết Trụ: "Huynh đệ, ngươi không phúc hậu chút nào, lôi kéo ta mạo hiểm lớn như vậy."
"Nơi này có chuyện gì, gia nhà ta chỉ cần thời gian mười hơi là có thể đến chiến trường, quân địch đã bị dọa sợ bể mật rồi, còn có gì phải sợ nữa? Khí thế, khí thế mới là mấu chốt!" Vương Thiết Trụ hào khí ngất trời, nói với Ngụy Vũ xong lại nói với Ma Phi: "Ma Phi, tiếp nữa tất cả đều là thời gian của ngươi."
"Để Nguy đại quan gia nhìn thử một chút, đệ tử Thanh Ngưu chúng ta, là làm chuyện gì.'
"Được!" Ma Phi nghe vậy, lập tức tràn đầy đấu chí.
Nó võ cánh bay về phía bàn sáng, bắt đầu dùng hết công suất phản đòn.
"Cái đám nhãi nhét Thiên Tru Phủ kia, có gan thì ra đây đánh một trận với Ma gia tai"
"Không dám đi ra, các ngươi chính là rùa đen rút đầu!"
"^% không có # trứng Y##Y tử... Y bôi nhọ # tổ tông. .. % tiên nhân bản bản #@Y% không có cán @##% tôn tặc. . “
Ma Phi miệng phun hương thơm, hỏi thăm một lượt từ trên xuống dưới tổ tông các cấp Thiên Tru Phủ.
Dáng vẻ hung hăng phách lối kia, không biết còn tưởng rằng Thanh Ngưu Đại Tiên phụ thể đấy.
Có vẻ như đã đạt đến hiệu quả, qua thời gian trọn vẹn non nửa nén nhang, Thiên Tru Phủ bên trong màn sáng vẫn giữ nguyên trầm mặc, không có bất kỳ đáp lại nào.
Mà đây chính là điêu mà Vương Thiết Trụ muốn, phía bên mình càng phách lối thì bên kia sẽ càng e sợ đến kinh hồn bạt vía, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Qua thêm một lát, Vương Thiết Trụ cười tủm tỉm nhìn về phía Ngụy Vũ nói: "Ngụy đại quan nhân, hay là, ngươi đi lên đánh một chút đi?”