Chương 866: Thổ thần cẩm bào
Chương 866: Thổ thần cẩm bàoChương 866: Thổ thần cẩm bào
Tia sáng đỏ hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không có tiếng rít xé gió, cũng không có sóng nguyên khí chấn động.
Nếu không phải tia sáng rực đỏ, còn có thể cho là nam tử cẩm bào làm ra một động tác giả.
Hơn nữa, tia sáng đỏ còn có tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ phản ứng của Ngụy Vũ.
Một kích, chính là sát chiêu tử vong muốn tránh cũng không thể tránh.
"Keng!"
Nhưng mà ngay sau đó, tia sáng đỏ đánh trúng 'Ngụy Vữ, lại phát ra một âm thanh giòn giã.
Nam tử cẩm bào sửng sốt, tập trung nhìn tới.
Chỉ thấy thanh niên vừa rồi đứng ở nơi đó, lúc này vậy mà đã biến mất không thấy, thay vào đó, là một cái xẻng đen sì.
Tia sáng đỏ đâm lên trên đó, tan vỡ thành hơi khói màu đỏ.
Mí mắt nam tử cẩm bào lập tức nhảy lên.
Mặc dù tia sáng đỏ này chỉ là y tiện tay đánh ra, nhưng đây dù sao cũng là dưới Thâm Uyên giới, thứ có thể ngăn cản một kích này của y có thể so với kỳ trân hiếm thế.
Cái xẻng đen này không những chặn được, mà còn trơn nhẫn bóng loáng, không có lưu lại một vết trây nào trên đó cả.
Mấu chốt nhất là, nam tử cẩm bào cảm nhận được hỗn độn chỉ khí ở trên cái xẻng đen kia. Nói cách khác, cái xẻng đen này, có khả năng là hỗn độn chí bảo.
Cái gì gọi là hỗn độn chí bảo?
Hỗn độn chỉ khí chỉ tồn tại vào thời điểm thiên địa sơ khai, ở thế giới thân linh cũng là kỳ trân hiếm thế rất khó gặp.
Mà hỗn độn chí bảo, càng là dành riêng cho chủ thần.
Thổ thần cấp thấp như bọn họ, có thể nhìn xem một chút, đã đủ để khoác lác nửa đời rồi.
Hỗn độn chí bảo, dưới Thâm Uyên giới?
Nam tử cẩm bào hoảng hốt trong chớp mắt, thực sự không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình.
Bởi vì hai thứ này, thực sự khó mà liên hệ với nhau.
"Thân là cường giả nửa bước Bỉ ngạn, lại ra tay với tiểu bối Luân hải, ngươi cái này gọi là không giảng võ đức." Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau nam tử cẩm bào.
Nam tử cẩm bào quay người lại, chỉ thấy sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã có một thanh niên đang đứng đó, áo gai vải thô, kiểu tóc sư tử, bụng thùng nước, đen không ra đen, trắng không ra trắng, trông dáng vẻ hơi buồn cười, chính là Tân Hà.
"Di thuật? Ngươi là ai?" Nam tử cẩm bào nhìn chằm chằm vào Tần Hà.
Sự nghi ngờ trong mắt y càng đậm, người tới lặng yên không một tiếng động, theo đạo lý thì thực lực hẳn là không yếu, nhưng mà gợn sóng khí tức của hắn, lại chỉ có Dũng tuyền cảnh.
"Bản đại tiên đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Thanh Ngưu tiên nhân." Tần Hà bẻ bẻ cổ, nói với vẻ thờ ơ không thèm để ý, cuối cùng chỉ chỉ nam tử cẩm bào, hỏi: "Ngươi là tới tìm ta, đúng không?"
"Ngươi chính là Thanh Ngưu ngụy tiên?”
Ánh mắt nam tử cẩm bào lập tức bắn ra lãnh mang nguy hiểm, dò xét nói: "Rất tốt, ngược lại cũng không trốn không tránh, cho bản thần tiết kiệm được một chút thời gian, vậy hôm nay bản thần liền cho ngươi thống khoái, đợi xác minh chính thân ngươi, lại cho ngươi lưu lại toàn thây.
Dứt lời, y liền hất tay lên, ngay lập tức có ngàn vạn tia sáng màu đỏ bao trùm về phía Tần Hà.
Nam tử cẩm bào vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng Thanh Ngưu Đại Tiên, hôm nay vừa vặn là y đang trực, Thân phạt ti truyền đến dụ lệnh, nói là Nam Thiệm bộ châu hạ giới xuất hiện Ngụy thần, chỉ dựa vào Thần phủ hạ giới đã khó có thể trấn áp được, đề xuất tiếp viện.
Nam tử cẩm bào không nói hai lời lập tức đi tới, cũng không cẩn thận đọc qua hồ sơ của Thần phạt ti ghi rõ về Thanh Ngưu Đại Tiên.
Điều này giống như trình tự đánh dấu tích vào câu "Tôi đã đọc toàn bộ nội dung của tuyên bố này và đồng ý với xxx" vậy, Thần phạt ti có trình tự tiến hành công việc rõ ràng, nhưng nam tử cẩm bào lại không có chút kiên nhẫn nào để đọc một bộ hồ sơ như vậy.
Tóm lại chỉ là đánh rắm, có cởi quần hay không cũng chẳng khác biệt gì cả.
Đến nơi cần đến tìm qua một lượt, tiếp đó chính là "Ca ca ca" giết một trận, giết xong trở về phục mệnh, sau đó chính là nên làm cái gì thì làm cái đó.
Đối với Thần phạt ti mà nói, việc tiếp viện hạ giới cũng chỉ là một nhiệm vụ mà thần linh đang trực nhất định phải hoàn thành mà thôi, bình thường, không có gì đặc biệt.
Cứ cách một khoảng thời gian là sẽ có một lân điêu động như vậy, suy cho cùng thì Nam Thiệm bộ châu cũng chỉ là một địa phương nhỏ như cái móng tay dưới Thâm Uyên giới.
Có điều, đối với nam tử cẩm bào ngày hôm nay, thì hành trình hạ giới lần này, hiển nhiên là khác biệt.
Tia sáng màu đỏ của y đến nhanh, tốc độ của Tần Hà càng nhanh.
Tân Hà vừa lắc mình một cái đã tới sát trước mặt nam tử cẩm bào, nhếch miệng nở nụ cười, quất một bàn tay về phía y.
Tên thần linh trông rất thờ ơ, phải cho y tỉnh lại mới được.
Nếu không đỡ nổi, thế thì cứ như vậy đi.
Tiếp xúc càng nhiều, hiểu rõ càng nhiều, cái gọi là thần linh, chẳng qua cũng chỉ là tên gọi dựa theo, mượn tên tuổi của thần mà thôi. Thân có vĩ lực, liền không sợ thần phạt.