Sau nửa đêm, phòng số bảy lò hỏa táng thành Đông.
Tần Hà nằm gối đầu ở trên đệm chăn, hai chân bắt chéo, ngâm nga vài câu hát, vẻ mặt an nhàn.
Đại vương bát vươn cổ thật dài, ở giữa còn buộc hai nút.
Một nút là buộc vào cột, nút còn lại quấn ở tay kéo ống bễ, cần cổ co dãn liên tục để kéo đẩy ống bễ.
Lò đốt xác cháy đỏ rực, sóng nhiệt nóng bỏng.
Thỉnh thoảng, nó còn có thể cúi đầu xuống, cuốn lấy muôi dầu cùng với cái xẻng mỏng bên cạnh để tưới dầu hoặc là thêm than đá vào lò.
Để đạt đến hiệu quả như bây giờ, Tần Hà đã đem cả bốn quả trái cây sức mạnh cùng với một viên kim sang hoàn đập vào nó.
Hiệu quả đạt được cũng khá là hài lòng, luân hoàn vương bát chưa thử, nhưng đốt thi thể đã đủ.
Đại vương bát cực kỳ nhiệt tình, có nó chăm nom, tốc độ thiêu thi tăng lên một mảng lớn so với lúc mặc nó tự cháy.
Rất nhanh, thi thể phổ thông mà đêm nay được phân phối đã cháy hết.
Cuộc đời khi còn sống của thi thể này rất bình thường, cho một kỹ năng: Thuật tịnh vị.
Thuật tịnh vị: Thi triển thuật này, ngài có thể khử sạch tất cả những mùi vị khác thường trên thân mục tiêu, hiệu quả phụ thuộc vào mục tiêu sử dụng mà thay đổi.
Tần Hà xem xét.
Không tồi, khá là thực dụng.
Lần trước Từ Trường Thọ còn nói trên người hắn có mùi hỗn hợp của thi thể và khói than, rất khó ngửi.
Có thuật này thì tốt rồi, Tần gia ta cũng có thể nhẹ nhàng thoải mái, sạch sẽ.
Học tập, thi triển.
Tiêu hao một chút pháp lực.
Hiệu quả xem như không tồi, ngay cả dưới cánh tay cũng không còn mùi.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà lại thi triển thuật tịnh vị cho đại vương bát.
Đại vương bát có mùi của bùn lầy, còn khó ngửi hơn mùi của hắn, hiện tại cũng đã biến mất.
Tiểu kỹ năng thường ngày, nhưng tương đối thực dụng.
Mặc dù thi thể mặc áo liệm hơi khó đốt, nhưng lại tốt ở một điểm, đó là hình thể nhỏ gầy, cho nên Tần Hà áng chừng, bộ thi thể này đốt xong trước hừng đông là không thành vấn đề.
Thời gian từng chút trôi qua, đến khi chân trời nổi lên tia sáng bạc.
Bộ thi thể mặc áo liệm đã thiêu hết đúng hạn.
Màn sân khấu xám trắng chậm rãi buông xuống, rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được một đời của thi thể mặc áo liệm.
Thi thể này vốn có tên là Kỷ Vô Bệnh, là trưởng tử của Kỷ gia ở huyện Bình Vũ, phủ Lũng An, đất Thục, trời sinh khuyết thiếu, là một người lùn, cái tên “Vô Bệnh” này, là phụ mẫu hắn ta hy vọng khi hắn ta lớn lên có thể khỏi hết mọi bệnh tật.
Nhưng chứng người lùn này, là do số mệnh đã định sẵn, sao có thể khỏi được đây.
Kỷ Vô Bệnh sinh ra thấp bé, mãi đến bốn tuổi mới biết đi, phụ mẫu vốn không ưa thích hắn ta, cộng thêm việc sau này họ lại sinh thêm đứa con thứ hai, đặt tên Kỷ Thiên Lộc, thì đối xử với trưởng tử Kỷ Vô Bệnh này càng thêm lạnh nhạt.
Từ đó đãi ngộ của hai huynh đệ khác nhau một trời một vực, Kỷ Thiên Lộc ăn mặc chi tiêu đều là thượng đẳng, đầy tháng, đầy năm, thùy phát, thúc quan đều là tổ chức tiệc mừng khoản đãi khách khứa và bằng hữu, cực kỳ náo nhiệt, dáng dấp Kỷ Thiên Lộc cũng là tuấn tú lịch sự.
Còn Kỷ Vô Bệnh thì sao, vừa thấp lại vừa đen, trông y như một con khỉ con, cả ngày đều làm bạn cùng hạ nhân, ăn chút cơm thừa canh cặn sống qua ngày. Phụ mẫu cũng nhắm mắt làm ngơ, không hề để tâm đến hắn ta, đuổi hắn ta đến kho củi ngủ, vài ba tháng cũng khó mà gặp được một lần, trong nhà họ Kỷ tựa như không có một người như vậy, ngay cả hạ nhân cùng chó trong nhà cũng dám khi dễ hắn.
Nhưng khuyết thì khuyết a, Kỷ Vô Bệnh là một người hiếu học.
Trong nhà đưa Kỷ Thiên Lộc đi đến trường tư thục để học, nhưng Kỷ Thiên Lộc lại cà lơ phất phơ không giống người, ba ngày hai bữa không đi học, lại kết giao mấy tên hồ bằng cẩu hữu.
Ngược lại thì Kỷ Vô Bệnh ở sau tường nghe lén lại thuộc tứ thư ngũ kinh.
Dần dần, tiên sinh tư thục cũng phát hiện ra Kỷ Vô Bệnh thường xuyên ở vách tường nghe lén, hỏi một chút mới biết được, người này lại là trưởng tử Kỷ gia.
Tiên sinh dạy học thấy hắn ta hiếu học, hỏi thử vài câu cũng đều có thể đối đáp trôi chảy, cảm thấy là người có thể kế tục, liền để hắn ta dự thính chính thức.
Cứ như vậy thiên trường nhật cửu, nhật cửu thiên trường.
Nhiều năm qua đi, huynh đệ hai người, một người thì bỏ bê học hành, một người thì lại có thành tựu
Dưới sự hết lòng dạy dỗ của tiên sinh dạy học, Kỷ Vô Bệnh đồng thời thi đậu hai kỳ thi, thi huyện, thi phủ, trở thành đồng sinh.
Đồng sinh là gì?
Đồng sinh chính là tài tử dự bị trước khi thi đậu công danh.
Thi công danh không phải là một tiểu lão đầu bách tính tùy tiện đi vào là có thể thi, bắt buộc phải qua hai cuộc “tự khảo” huyện, phủ mới có tư cách đi thi công danh.
Kỷ Vô Bệnh thi được đồng sinh, tiến thêm một bước thì chính là tú tài.
Tú tài ở triều Đại Lê hiện tại không đáng tiền, nhưng cũng là có công danh đường đường chính chính, trong nhà nếu là có chút tiền thì có thể quyên được một chức quan nhỏ, làm quan cửu phẩm tép riu như Huyện thừa hay Chủ bộ cũng đều được.
Hơn nữa những năm này, trong lòng Kỷ Vô Bệnh ngoài tăng thêm tài văn chương, thì còn phải lòng một nữ tử mắt xanh, phương tâm ám hứa.
Nữ tử này là con vợ lẽ của một nhà giàu, mẫu thân là gái lầu xanh, trong nhà cũng không ai chào đón, tên là Cổ Tiểu Nguyệt.
Hai người đồng cảnh ngộ, trong lòng càng là đồng điệu với nhau, cho nên càng đi càng gần, thường xuyên qua lại liền tự định cả đời.
Đến đây, cũng phải nói là nhân sinh của Kỷ Vô Bệnh cũng coi như có hy vọng.
Nhưng hy vọng càng nhiều bao nhiêu, thì cực khổ lại nhiều bấy nhiêu.
Kỷ Vô Bệnh có hy vọng, còn Kỷ Thiên Lộc thì sao?
Kỷ Thiên Lộc xem xét, vị ca ca tàn tật bẩm sinh này của y, rõ ràng là muốn tranh gia sản a.
Nếu như thi đậu tú tài muốn làm quan, như vậy sẽ phải tốn một số tiền lớn, lấy gia sản Kỷ gia hiện tại, ít nhất cũng phải cả nửa gia tài.
Nhưng phụ mẫu y đã từng hứa hẹn, đợi sau khi bọn họ trăm năm, toàn bộ gia sản sẽ để y thừa kế, một xu cũng không cho Kỷ Vô Bệnh.
Kỷ Thiên Lộc bấm tay tính toán, đây chính là lấy đồ của y để đi đổi địa vị cho ca ca.
Sau khi đổi xong thì sao?
Ca ca là trưởng tử, từ xưa đến nay trưởng ấu có thứ tự, vậy thì còn dư lại bao nhiêu gia tài cho y đây, là là tất cả đều cho ca ca.
Đây là tám lạng nửa cân a.
Kỷ Thiên Lộc tính toán trước sau, không được, y phải giết chết người ca ca này.
Nếu hắn ta là một tên phế vật thì có thể sống, nếu là hắn ta đã dám mạo hiểm trồi lên thì phải chết.
Trước đây y cũng không ít lần khi dễ hắn ta, có hắn ta thì không có y.
Thế là, ngay ở trên đường Kỷ Vô Bệnh đi thi, Kỷ Thiên Lộc thuê mấy tên dân liều mạng ra tay.
Dù cho Kỷ Vô Bệnh cầu xin tha mạng như thế nào cũng đều vô dụng, tứ chi bị đánh gãy, ném vào trong sông cho chết chìm.
Kỷ Vô Bệnh chết, thi thể trôi dọc theo con sông một ngày một đêm, lại sống lại đến hiện tại.
Không phải là thi biến, mà là hắn ta gặp được một tên dị nhân.
Dị nhân cho hắn ta hai lựa chọn, một là tự sinh tự diệt, hai là chấp nhận đoạn thể, thực hiện trọng sinh chi thuật, sau khi thành công sẽ để hắn ta báo thù.
Tứ chi Kỷ Vô Bệnh bị đánh gãy, nào còn có lựa chọn khác, cộng thêm oán khí ngút trời, nên liền đồng ý lựa chọn thứ hai.
Lần đồng ý này, chính là ba năm gian khổ.
Trọng sinh chi thuật mà dị nhân nói, chính là thuật luyện thi.
Vẫn là người sống luyện thi.
Quá trình không tường thuật, tóm lại ba năm đó, Kỷ Vô Bệnh bị giày vò nửa người nửa thi, ban ngày còn có thể duy trì tỉnh táo, ban đêm lại trở thành một con quái vật táo bạo.
Sau ba năm, luyện thi tiểu thành, cần phải thấy máu.
Dị nhân mang Kỷ Vô Bệnh về đến Kỷ gia.
Kỷ Vô Bệnh dùng mọi cách cầu xin dị nhân mang hắn ta rời đi.
Bởi vì hắn ta biết rõ, một khi màn đêm buông xuống, hung tính của hắn ta sẽ bộc phát, Kỷ gia sẽ bị diệt sạch cả nhà.
Kỷ Thiên Lộc đáng chết, nhưng trong nhà còn có phụ mẫu.
Đến bước này, Kỷ Vô Bệnh vẫn có một chút tình cảm còn sót lại, một tia nhân tính, không muốn nhân thân gặp nạn.
Nhưng dị nhân tới đây chính là để ma diệt đi tia nhân tính cuối cùng kia của Kỷ Vô Bệnh, sao có thể đồng ý được chứ.
Sau khi màn đêm buông xuống, Kỷ Vô Bệnh đau khổ chống cự hung tính bên trong, cho đến khi.... Hắn ta nhìn thấy một người.
Ai?
Cổ Tiểu Nguyệt.
Cổ Tiểu Nguyệt đang bế một đứa bé, dáng dấp kia, trông giống y hệt tên Kỷ Thiên Lộc, mà Kỷ Thiên Lộc thì ở bên cạnh đùa giỡn, một nhà ba người trông rất vui vẻ hòa thuận.
Thì ra sau khi Kỷ Vô Bệnh mất tích, Cổ Tiểu Nguyệt đau lòng hơn nửa năm, cũng đi tìm Kỷ Vô Bệnh, nhưng người đau lòng đến thế nào thì cũng phải sống tiếp, thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, Cổ Tiểu Nguyệt đến tuổi cưới gả.
Kỷ Thiên Lộc tới cửa, thứ nhất là Cổ Tiểu Nguyệt lớn lên cũng khá xinh đẹp, thứ hai là y có một tâm lý vặn vẹo.
Trong lòng của Cổ Tiểu Nguyệt rất mâu thuẫn, nhưng lệnh cha mẹ, lời mai mối, làm sao nàng có thể chống cự được.
Cổ Tiểu Nguyệt gả cho Kỷ Thiên Lộc, ba năm trôi qua, nàng đã có gia đình, có con cái, dần dần cũng quên đi Kỷ Vô Bệnh.
Đây vốn là chuyện có thể thông cảm, nhưng mà ở trong mắt Kỷ Vô Bệnh đã biến thành nửa người nửa thi, lại trở thành một thanh đao chém vào tia lý trí cuối cùng của hắn ta.
Kỷ Vô Bệnh nhận hết đối xử lạnh nhạt, học hành gian khổ, nhưng tiền đồ tốt đẹp lại bị cắt đứt, bản thân thì bị hại trở thành một con quái vật nửa người nửa thi, mà tên ác nhân giết người thân... Lại ở trước mặt hắn ta hưởng thụ niềm vui gia đình vốn thuộc về hắn ta.
Dưới cơn hung tính bộc phát, hơn ba mươi sáu mạng người từ trên xuống dưới nhà họ Kỷ, không còn một ai sống sót.
Đêm hôm ấy, Kỷ Vô Bệnh ôm lấy Cổ Tiểu Nguyệt đã chết kêu rên suốt cả đêm.
Sau này, chính là một phen tranh đoạt hắn ta giữa Phi Ngư Vệ cùng dị nhân, lướt qua không kể, cuối cùng bị Tần Hà thả ra từ bãi tha ma thành Đông.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Sinh ra đã định mệnh bất hạnh, chết rồi vẫn khó thoát gian nan, đi sai bước nhầm khó bình oán, đến Điện Diêm Vương cầu tố oan, đắng quá thay.”
Phần thưởng: Chuông ngựa.