Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 88 - Chương 88 - Chuông Ngựa

Chương 88 - Chuông ngựa
Chương 88 - Chuông ngựa

Tần Hà thấy được phần thưởng, cả miệng đều cười đến toét cả ra.

Chuông ngựa: Một trong cửu khí trấn thi, có thể tự nghe được hung, có hiệu quả trấn thi.

Cửu khí trấn thi: Gạo nếp, bùa, dây mực, kim đinh, móng lừa đen, chuông ngựa, đèn nhiếp phách, trấn thi đan, ấn vãng sinh.

Chuông ngựa xếp thứ sáu, thấp hơn một bậc với đèn nhiếp phách ở thiêu thi đường Phi Ngư Vệ.

Bên trong cửu khí trấn thi có phương pháp luyện chế vật này, nhưng quá trình lại rất phức tạp rắc rối.

Đầu tiên là lấy tài liệu, chuông ngựa này cũng không thể lấy sắt làm chuông, phải lấy xương của một loại tinh quái trên trời gọi là Mã Hống luyện chế thành.

Con Mã Hống này, trên thế gian rất khó gặp, thích ăn thi thể, xương sọ của nó có tác dụng trấn thi rất hiệu quả.

Sau khi lấy được tài liệu là đến luyện chế, trình tự luyện chế trước trước sau sau có hơn mười bước, tất cả đều là bí pháp.

Ngay cả khi hoàn thành việc luyện chế rồi vẫn còn có một bước nữa. độ khó không cao nhưng lại cực kỳ tốn thời gian, đó chính là bắt buộc phải đem cái chuông này buộc trên cổ con ngựa đầu đàn của thương đội, để cho nó theo đội xe ngựa vào nam ra bắc, dãi nắng dầm sương, trải qua sương gió lạnh lẽo trên đường, thu nạp đủ khói lửa nhân gian cùng nhân khí, dần dần mới có thể sinh ra linh tính.

Ngắn thì là ba mươi năm, dài thì năm mươi năm.

Thời gian lâu như vậy, đã là một đời thịnh thế, hai đời loạn thế, dù là trong tay có tài liệu, lại có bao nhiêu người chờ được cả cuộc đời chứ?

Cho nên, luyện chế thứ này thường không phải cho bản thân dùng, mà là để lại cho con cháu.

Cùng với việc Tần Hà nhận phần thưởng trực tiếp như vậy, quả thật là không thể so sánh.

Mặc dù cũng phải bận rộn một trận, nhưng tính trước sau, Tần Hà mới tốn thời gian có một buổi chiều với một buổi tối mà thôi.

Lật tay một cái, chuông ngựa đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đây là một cái chuông có đầy các vết rỉ loang lổ, nhìn không khác gì một cái lục lạc hay chuông ngựa bình thường.

Nhìn không thấy cái gì gọi là lấy xương cốt dị thú trên trời làm tài liệu hay là dùng bí pháp chế tạo ra, ngược lại thì dấu vết của năm tháng lại rất rõ ràng, còn có cả bột rỉ.

Lắc lắc.

“Đinh linh linh”

Âm thanh vô cùng thanh thúy, rất êm tai.

Lại lắc lắc vài lần, Tần Hà cất chuông ngựa vào dưới nách không gian rồi nói với đại vương bát: “Tro cốt của bộ thi thể này dùng thùng riêng để chứa.”

“Vâng, gia.”

Đại vương bát quay đầu nhìn một cái, liền vội vàng gật đầu.

Bên trong lò đốt xác, thi thể Kỷ Vô Bệnh chỉ có xương cốt còn sót lại.

Vốn là một người thông tuệ, đáng tiếc là phúc cạn, bạc mệnh.

Sinh ra trong gia đình phú quý lại là người lùn bẩm sinh, vô phúc được hưởng, vất vả muốn liều một lần đậu lấy công danh, lại bị người thân làm hại.

Mà những điều này, so với sự cực khổ mà dị nhân mang đến cho hắn ta, lại không đáng nhắc tới.

Người sống luyện thi, sống không bằng chết, đủ loại thủ pháp luyện thi, Tần Hà chỉ nhìn thôi cũng đã rùng mình.

Một bước đi nhầm chính là vạn kiếp bất phục, đối với hắn ta mà nói, vận mệnh quá mức bất công.

“Bạch liên dị nhân?”

Tần Hà híp mắt, những pháp môn luyện thi kia đã khiến hắn bị hù không nhẹ đâu.

Trái tim nhỏ nhảy lên bang bang.

Việc này cũng phải tính là một mối thù.

....

“Đương!”

Một tiếng chiêng vang, phòng thiêu thi theo thứ tự lần lượt mở ra.

Đồng thời cũng tuyên bố một ngày làm việc ở lò hỏa táng đã kết thúc, không có ai báo tang, lại là một đêm bình an tốt đẹp.

Tần Hà giao tro cốt nhận lấy mười lăm đồng tiền, mang theo tro cốt của Kỷ Vô Bệnh đi về phía nam, lập thêm một ngôi mộ nhỏ ở bên cạnh Mã Đồ Tử và Lưu Thừa Cơ.

Lần này Lưu Thừa Cơ cũng không còn cô đơn rồi.

Đợi đến khi trở lại bến tàu thì mặt trời đã lên cao, Tần Hà ăn sáng qua loa một chút rồi lại vào thành.

Vừa đến cổng thành, đã thấy một đội kỵ mã đằng đằng sát khí đánh ngựa ra khỏi thành, dọa đến dân chúng đi đường phải vội vàng tránh né, một người bán hàng rong tránh không kịp, cả người cả gánh hàng bị hất tung, nằm ngã trên mặt đất kêu ôi ôi đau đớn.

Tần Hà nhìn theo, người dẫn đầu mặc một bộ Phi Ngư phục màu vàng đậm, lưng đeo thiết giản, hiển nhiên là Thiết Giản Thần Bộ Vũ Văn Tĩnh.

Cả đội có hơn bốn mươi người, đều là tinh nhuệ trong đội truy bắt.

“Thiết Giản Thần Bộ xuất động, không biết là đang định đi đâu đây.”

“Đi ra thành đông thì chắc hẳn là định đi Linh Sơn Vệ, nghe nói bên kia có một chiếc thuyền ma xuất hiện, đã chết mấy trăm người.”

“Sao thế đạo này lại nhiều yêu ma quỷ quái như vậy a.”

“...”

Dân chúng phụ cận nghị luận ầm ĩ.

Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, vào thành rồi quẹo trái quẹo phải, đi đến bên cạnh một tòa phủ đệ chiếm diện tích không nhỏ.

Bên trên hoành phi có ba chữ to: Vũ Văn Phủ.

Xoay người nhảy qua tường, chỉ chốc lát sau Tần Hà đã trở ra, trên người mặc một bộ Phi Ngư phục màu vàng đậm, mang theo khí thế sắc bén đi thẳng về phía chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc.

Phi Ngư Vệ đúng là rất có khí thế.

Đi đến đâu cũng có BUFF “người qua đường né tránh” kèm theo.

Trên đường không có một người hay một chiếc xe nào dám không nhường đường cho hắn.

Tam hạ lưỡng hạ, Tần Hà đi đến cửa chiếu ngục.

“Bái kiến Vũ Văn đại nhân!” Quan Bách hộ phòng thủ khom mình hành lễ.

“Miễn lễ.”

Tần Hà phất phất tay, trực tiếp đi qua.

Tên quan Bách hộ vẫn luôn khom người cho đến khi không còn thấy được bóng dáng Tần Hà nữa mới đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, “Vũ Văn Thiên hộ không phải là đang đi Linh Sơn Vệ à, sao lại quay về rồi?”

Lắc lắc đầu, hắn ta cũng không suy nghĩ nhiều, yên tâm thủ vệ.

Cả đường đi đến đều luôn có người hành lễ với Tần Hà, hắn xem như đã được trải qua cảm giác làm quan một lần, khá là thỏa mãn.

Đang suy nghĩ đi đâu để tìm người thì từ phía đối diện có một người đi đến, nhìn kỹ, lại là tên nhãi con Nguỵ Vũ kia, hắn ta đang bịt mũi, trên tay bưng một cái chậu, khuôn mặt cười đến sắp rút gân.

Tần Hà nhìn mà không hiểu được, thế là gọi hắn ta tới.

Nguỵ Vũ vội vàng chạy lại, cúi đầu khom lưng nói: “Bái kiến Vũ Văn đại nhân.”

Tần Hà nhìn cái chậu hắn ta đang bưng, khá lắm, cả một chậu tràn đầy phân trâu tươi mới.

“Ngươi lấy phân trâu này định là cái gì?” Tần Hà nhanh chóng bịt mũi lại.

“Bẩm Vũ Văn đại nhân, đây là dùng để so dấu ngón tay.” Nguỵ Vũ cười trả lời, nụ cười kia rất rực rỡ, giống như là mới được thăng quan.

Tần Hà không hiểu được, trong lòng nghĩ thầm, các ngươi đều bị bệnh à, lắc đầu không thèm để ý thêm, hỏi hắn ta: “Yêu nhân Bạch Liên giáo kia nhốt ở chỗ nào?”

“Bẩm Vũ Văn đại nhân, nhốt ở phòng số mười khu Giáp, đang thẩm vấn đây.”

“Được rồi, vậy ngươi đi đi.”

“Vâng.”

Đuổi Nguỵ Vũ đi, Tần Hà rẽ ngang rẽ dọc đi đến khu chữ Giáp.

Ngó trái ngó phải, cuối cùng ở trên một gian tù tìm thấy một tấm bảng số phòng màu vàng viết số “Mười”.

Bên trong đang có tiếng quất roi “ba ba ba” truyền ra.

Bình Luận (0)
Comment