“Thiên hộ đại nhân!”
Một tên Phi Ngư Vệ phòng thủ ngoài cửa khom mình hành lễ.
“Mở cửa!”
“Vâng!”
Cửa mở ra, Tần Hà đi vào.
Chỉ thấy yêu nhân bịt mặt hôm qua bây giờ toàn thân trần trụi, đang bị xiềng xích thô to trói lại thành hình chữ đại (大) ở ngay chính giữa phòng giam, trước mặt hắn ta đặt đủ loại hình cụ.
Đánh, kẹp, bỏng, cạo, chà, móc câu, dây gai, kìm, dụng cụ hình hoa, có lông,.... Muôn hồng nghìn tía.
Yêu nhân bịt mặt cực kỳ thảm, toàn thân từ trên xuống dưới không còn một chỗ nào còn lành lặn.
Một tên quan sai Phi Ngư Vệ dáng người cường tráng cầm roi da, đang quất từng roi, từng roi lên người yêu nhân che mặt. Mà roi này cũng không phải roi da thường hay dùng để đánh gia súc, mà là roi có phần đuôi mang theo móc sắt, một roi quất xuống chính là một tia máu bắn ra.
Quan sai chủ thẩm là Thường Ôn, bên cạnh còn mang theo sáu bảy tên thủ hạ.
Cả đám trông thấy Tần Hà, vội vàng khom người hành lễ: “Tham kiến Thiên hộ đại nhân!”
“Miễn lễ, thẩm vấn thế nào rồi?” Tần Hà khoát khoát tay, kéo một cái ghế ở bên cạnh qua, ngồi xuống.
“Bẩm Thiên hộ đại nhân, miệng tên Bạch Liên yêu nhân này rất kín, cả một buổi tối cho đến bây giờ, ngay cả một tiếng cũng không phát ra.” Thường Ôn nói với giọng bất đắc dĩ.
Tần Hà gật gật đầu, “Các ngươi cứ tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Thường Ôn lĩnh mệnh, chỉ huy Phi Ngư Vệ tiếp tục tra tấn.
Kéo dài từ tối qua đến giờ, Thường Ôn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bạch Liên yêu nhân mở miệng càng sớm thì giá trị càng lớn, nhưng sắp sử dụng hết tất cả các loại hình cụ rồi mà khúc xương cứng này vẫn không chịu nói tiếng nào.
Vũ Văn Tĩnh ở đây, áp lực của hắn ta lại càng lớn hơn, đặc biệt ở sau lưng, hắn ta cảm giác như là có gai đâm vậy.
Bận rộn một hồi, Thường Ôn thực sự nhịn không được, lén quay đầu lại liếc nhìn Vũ Văn Tĩnh một cái, kết quả lại sững người.
Chỉ thấy Thiên hộ đại nhân này, vậy mà đang vắt chéo chân ngồi trên ghế, còn gặm hạt dưa?!
Thường Ôn cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh, đường đường Thiết Giản Thần Bộ, lại được xưng là Thiết diện thần bộ, đi thẳng ngồi ngay, lúc nào đã từng phóng khoáng ở trước mặt thuộc hạ như vậy?
Nhưng quan cao hơn một cấp đè chết người, Thường Ôn không dám hỏi a, chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Sau gần nửa canh giờ thẩm vấn vẫn không thu hoạch được gì, đừng nói là lên tiếng, cái đầu của yêu nhân bịt mặt vẫn luôn rũ xuống, còn không ngẩng đầu lấy một cái, nếu không phải là trên cơ thể còn có hô hấp phập phồng thì còn tưởng rằng người đã chết rồi.
Lúc này, Thiên hộ đại nhân hình như là đã cắn hạt dưa xong, đứng dậy phủi phủi quần áo, nói: “Tất cả đều đi ra ngoài đi, ta hỏi hắn vài câu.”
“Ách... Vâng.”
Trên mặt Thường Ôn xuất hiện vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không dám kháng lệnh, gọi bọn thủ hạ cùng nhau đi ra ngoài.
Đến lúc này, yêu nhân bịt mặt cuối cùng cũng động, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Hà: “Như thế nào, không xem kịch nữa à?”
“Ngươi biết là ta?”
Tần Hà hơi có chút kinh ngạc, đến bây giờ hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của yêu nhân bịt mặt, nói như thế nào đây, trông cũng khá là anh tuấn, mang theo dáng vẻ cứng cỏi ngoan cường, chỉ nhìn qua thôi cũng đã khiến người ta muốn quất hắn ta vài cái.
“Thiết Giản Thần Bộ Vũ Văn Tĩnh cũng không phải kiểu người như ngươi.” Yêu nhân bịt mặt khẽ nhếch miệng, nở ra một nụ cười châm chọc.
Tia sáng mờ trong mắt Tần Hà hơi lóe lên, khóe miệng cũng giương lên một nụ cười châm chọc đáp lại, “Người bị tra tấn thật sự cũng không giống như ngươi a.”
Một câu nói khiến ánh mắt của yêu nhân bịt mặt phải hơi tránh né một chút, nhưng biểu tình trên khuôn mặt hắn ta lại không thay đổi chút nào, “Lão tử xương cốt cứng rắn, Phi Ngư Vệ hành hình, chẳng qua là cho ta giãn gân cốt mà thôi, muốn từ ta biết được cái gì thì cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.”
Tần Hà lắc đầu, “Ngươi lại mắc lỗi rồi, ngươi không thể vội vàng thể hiện như vậy, thường thường người ta thiếu cái gì, lại càng nóng lòng thể hiện cái đó, ngươi vẫn là hơi nóng vội một chút.”
Ánh mắt yêu nhân che mặt tức thì càng lập lòe, cắn răng: “Đừng có bày ra cái vẻ lừa gạt đó ở đây, ngươi không dọa được ta, có chiêu gì thì cứ tới.”
“Phải không?” Vẻ châm chọc trên mặt Tần Hà càng rõ, “Được rồi, vậy ta sẽ phân tích cho ngươi nghe một chút.”
“Sức mạnh tinh thần của con người đúng là có thể chống cự lại đau đớn của thân thể, nhưng phản ứng thần kinh của cơ thể lại thuộc về bản năng, rất khó có thể ức chế được.”
“Cho nên người bị tra tấn, cơ thể sẽ không tự chủ được mà sinh ra run rẩy. Đương nhiên, muốn khống chế phản ứng này cũng không khó, đặc biệt là đối với cường giả nội kình. Chỉ có điều, ngươi lại không phải là dùng cách này chịu được tra tấn.”
Nghe Tần Hà nói xong, khuôn mặt yêu nhân che mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Tần Hà vừa bước dạo quanh, vừa tiếp tục nói: “Để ta đoán thử một chút, ngươi cắt đứt cảm giác đau đớn của mình vào lúc nào.”
“Sau khi bị bắt ngươi chắc chắn là không có cơ hội có thể làm được, như vậy, chỉ có thể là vào lúc trước khi bị bắt.”
“A, đúng rồi, lúc bị bắt, ngươi đã bị lưới trùm lên, khi đó tầm mắt của người bên ngoài khó tránh khỏi việc bị ngăn trở, ngươi biết không thể trốn thoát, nên trong thời khắc Vũ Văn Tĩnh và Quý Thành Lương không nhìn thấy, đã quyết đoán nhân cơ hội đó để phong bế lại cảm giác đau của mình, chuẩn bị chịu tra tấn.”
“Người khác không làm được, nhưng đối với những kẻ chơi thi thể cùng thân thể con người như các ngươi thì lại quá đơn giản, các ngươi làm được.”
“Tâm tư kín đáo, hơn nữa cũng rất quyết đoán!”
Nói đến câu cuối cùng, Tần Hà giơ ngón tay cái với hắn ta.
Lúc này nhìn lại, trên khuôn mặt yêu nhân bịt mặt đã phủ lên vẻ kinh hoàng, hắn ta cắn răng nói: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
“Ta thấy, việc mà ngươi nên quan tâm nhất chính là ta muốn cái gì, chứ không phải ta là ai, bởi vì hiện tại, ngươi không có tư cách biết ta là ai.” Tần Hà cười tươi, cảm giác hưng phấn chạy khắp toàn thân.
Ôi cái cảm giác làm màu đáng chết này.
Cái cảm giác đáng chết từng bước đẩy người ta đến chân tường này.
Quá sảng khoái!
Xoay!
!
Tần Hà cuối cùng cũng hiểu được cái tên biến thái “Hình Nô” chết tiệt kia vì sao lại trầm mê trong khốc hình.
Khiến kẻ địch cảm giác như tất cả đều bị ta nắm giữ trong tay, thân thể, linh hồn, nỗi sợ hãi của kẻ địch,... đều bị một ánh mắt của ta nhìn thấu.
Bí mật của kẻ địch bị móc ra từng chút một, nỗi sợ hãi của kẻ địch càng lúc càng sâu, kẻ địch từng chút, từng chút trượt vào vực sâu tuyệt vọng.
Cái cảm giác này.
Ai thử rồi cũng sẽ nghiện.
Đây đều là trò của Hình Nô, Tần Hà chẳng qua chỉ là dựa vào kịch đèn chiếu của hắn ta, thuận tay lấy ra giả bộ làm màu một chút mà thôi, yêu nhân che mặt đã bị nắm chặt.
Trong mắt yêu nhân lúc này, nụ cười của Tần Hà tựa như là ma quỷ, một câu tiếp theo của hắn ta trên cơ bản đã như là tước vũ khí đầu hàng: “Ngươi.... Ngươi muốn cái gì?”
Yêu nhân bịt mặt thực sự sợ hãi, bởi vì lời Tần Hà nói hoàn toàn chính xác, đúng là hắn ta đã dùng bí pháp phong bế lại cảm giác đau của mình, lúc này mới có thể không nói một tiếng nào mà chống đỡ tra tấn.
Mặc dù cách này gọi là bí pháp, nhưng thật ra chỉ là phá huyệt đạo quan trọng, muốn phá giải cũng không khó, hắn ta không có cách nào tưởng tượng được tình cảnh bị tra tấn sau khi cảm giác đau đớn khôi phục lại.
Người trước mặt này cũng không phải là Phi Ngư Vệ, có thể thương lượng được.
“Ta muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến Bạch Liên giáo.” Tần Hà công phu sư tử ngoạm.
“Ngươi nằm mơ!” Yêu nhân bịt mặt trừng mắt, cảm xúc kích động, quát lên: “Cho dù là chết, ta cũng tuyệt đối không thể phản bội Thánh giáo ta.”
“Kiên quyết như vậy, xem ra là không có cách nào thực hiện giao dịch rồi, vậy ngươi cứ chết đi thôi.” Tần Hà quay người, lập tức đi ra ngoài.
Yêu nhân bịt mặt biến sắc, thấy Tần Hà rời đi một cách kiên quyết, liền cắn răng: “Ngươi đứng lại!”
Tần Hà dừng bước, miệng không tự chủ được mà toét ra.
“Cái kia, những việc cốt lõi ta không thể nói cho ngươi biết được, nói cho ngươi thì ta chỉ có con đường chết, ngươi có thể hỏi những thứ khác thử một chút, chuyện nào có thể nói ta sẽ nói cho ngươi.”
Hơi ngừng một chút, giọng nói của yêu nhân bịt mặt từ phía sau truyền đến.