Chương 872: Đầu hàng
Chương 872: Đầu hàngChương 872: Đầu hàng
"Người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị gia nhà ta bao vây, mau chóng đi ra ngoài đầu hàng, bằng không tru toàn phủ các ngươi!"
Trước màn sáng Thiên Tru Phủ, Tần Hà vác xẻng đen chuẩn bị ngả bài, còn chưa mở miệng, Ma Phi đã vượt lên trước một bước, hô lớn.
"Bao vây?" Tần Hà nhìn thoáng qua hai bên một chút, khóe miệng không tự chủ mà giật giật.
"Ngoan ngoãn ra đây đầu hàng, hết thảy dễ đàm luận, còn không thì đừng trách gia nhà ta ra thủ đoạn độc ác." Đối với việc sắm vai kêu gọi đầu hàng, Ma Phi đã có chút nghiện.
Tần Hà nghe xong gật đầu, đàm luận, chính là có ý nghĩa như vậy.
Tiên lễ hậu binh mà.
Vừa đi lên liên chém người, chung quy là hơi lỗ mãng.
Phía trước nói lời cảnh cáo, phía sau mới danh chính ngôn thuận, không phải là không cho ngươi lựa chọn.
Về phần kết quả sao, Tần Hà cảm thấy đây e rằng chỉ là một cảnh đi ngang qua sân khấu, nói dăm ba câu muốn để cho bọn họ đầu hàng?
Khó!
Nhưng mà... Ma Phi còn chưa nói hết lời.
Màn sáng đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, ba bóng người đứng thành một hàng, châm chậm từ trong màn sáng bước ra.
"Chúng ta đầu hàng." Người ở giữa nhất trực tiếp mở miệng, không có bất kỳ dây dưa dài dòng nào. 'Ây, ai nha..." Ma Phi nghiêng đầu, không thể tin nổi, hoàn toàn là không dám tin tưởng.
Tần Hà cũng cảm thấy rất bất ngờ, hắn đã làm xong chuẩn bị vung mạnh cánh tay đập bể cái mai rùa đen này rồi, đột nhiên bọn họ lại thuận theo, khiến hắn nhất thời không biết nên làm sao.
Không ngoài dự đoán, người đứng giữa lại được nước lấn tới, nói: "Việc nhằm vào Thanh Ngưu tiên giả đều là xuất từ khẩu lệnh của chúng ta, không hề liên quan đến những người khác trong Thiên Tru Phủ, mong rằng Thanh Ngưu tiên giả có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thả cho bọn họ một con đường sống."
"Chết tiệt -' Khuôn mặt Ma Phi lập tức run rẩy, vẻ mặt chột dạ liếc nhìn Tần Hà một cái, không khỏi rụt rụt cổ lại.
Lời nói như nước tát ra ngoài, làm hỏng chuyện rồi.
Trước đó gia đã nói, muốn bao trọn bọn chúng.
"Cái này... Mới vừa rồi là ta nói, không phải..." Ma Phi theo bản năng muốn nuốt về những lời nói vừa rồi.
Lại bị Tân Hà cắt ngang: "Bản đại tiên đã đồng ý thì tất nhiên sẽ giữ lời, chỉ cần ba người các ngươi đầu hàng, những người không phải tội ác tày trời, đều sẽ cho một con đường sống."
Ma Phi cái con cầm thú này, miệng quá nhanh, có điều nếu thực sự tàn sát hết toàn bộ ba ngàn binh tướng, Tần Hà cũng không làm được.
Hơn nữa, đốt càng nhiều thần tướng, đồ tốt cũng sẽ càng dần càng ít đi, còn gây nhiều sát nghiệt cùng nhân quả, không có lợi, nhưng thả hết đi cũng là chuyện không thể, kẻ đáng chết vẫn phải thành thành thật thật nằm xuống. "Thành giao!" Người đứng chính giữa trực tiếp gật đầu, cũng không hề cùng hai người còn lại giao lưu gì cả.
"Như vậy các ngươi là tự sát, hay vẫn muốn ta ra tay?" Tần Hà hỏi.
Ba ngàn binh tướng không đáng tiên, nhưng ba tên Phủ tôn này, vẫn rất đáng tiền.
Thần kiều cảnh dường như là cảnh giới mạnh nhất mà thế giới Thâm Uyên có thể chứa, nếu cao hơn thì phải đi tới thân vực.
Nhưng bất kể là dã sử hay truyền miệng, cũng không có ghi chép về việc cường giả Thần kiều cảnh đi đến thần vực, có lẽ là đã đi, có lẽ là đi rồi không quay về nữa.
Đường đường Yêu giao lão tổ, cũng chỉ là đi tây vực một vòng, sau đó xám xịt trở về Vạn Yêu Quốc, nửa đời sau không làm gì, chỉ dùng cây côn lớn đâm loạn một trận, sinh con.
Điên cuồng như vậy, cảm giác không hoàn toàn là bản tính, giống như là một loại điên cuông cuồng loạn nào đó.
"Không nhọc Thanh Ngưu tiên giả ra tay, chúng ta sẽ tự giải." Người chính giữa mở miệng, nói tiếp: "Nhưng trước đó, chúng ta muốn trò chuyện với Thanh Ngưu tiên giả một chút."
"Trò chuyện gì?" Tần Hà hỏi.
"Tùy tiện trò chuyện, chẳng hạn như nói về chuyện, Thanh Ngưu tiên giả đi con đường nào?”
"Chuyện này cũng không đến lượt các ngươi nhọc lòng." Tần Hà cười cười, nói: "Đổi đề tài đi, bản thân ta vẫn rất thích trò chuyện trời đất, nếu như điều kiện thích hợp, cũng có thể vừa ăn vừa trò chuyện." "Ta đoán, Thanh Ngưu đại tiên hẳn là muốn đi thần vực nhỉ?" Người đứng chính giữa vẫn cố chấp nói tiếp đề tài.
Tần Hà khẽ chau mày, hỏi lại: "Đi thì như thế nào, không đi thì như thế nào?”
"Ngươi không đi được!" Người đứng chính giữa nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
"Ngươi cảm thấy, kẻ trông coi Thần vực chi môn có thể ngăn cản được ta?" Tần Hà hỏi.
Người đứng chính giữa lắc đầu: "Cũng không phải vậy, Thân vực chi môn không có trông coi, cũng không cần trông coi, bọn họ chỉ là người truyền lệnh cho Thiên Tru Phủ các nơi mà thôi."
"Nghĩa là sao?" Tần Hà hơi sững sờ.
"Bởi vì Thần vực chỉ môn do linh dị trông coi." Lúc này, người đứng bên trái mở miệng.
"Vô số năm qua, từ xưa tới nay chưa từng có ai thông qua Thần vực chỉ môn đi đến thần vực, bao nhiêu kẻ kinh tài tuyệt diễm, bao nhiêu kỳ tài khoáng thế, đều không thể thành công."
"Bọn họ không thể thành công, cho nên ta cũng không thể thành công sao?" Tần Hà hỏi ngược lại.
"Chúng ta không phải nói vấn đề về thực lực." Người đứng bên phải cũng mở miệng, ánh mắt y nhìn thẳng vào Tần Hà: "Còn nữa, đừng tiếp tục động thủ với những Thiên Tru Phủ của địa vực khác, cũng đừng tụ nạp công đức nữa, việc này rất nguy hiểm, rất nguy hiểm!"
"Nguy hiểm? Nguy hiểm gì? Ai nguy hiểm?" Tần Hà khẽ chau mày. Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, qua một hồi lâu sau, người đứng chính giữa chậm rãi nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: "Đối với ngươi, đối với tất cả mọi người, đều rất nguy hiểm."