Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 871 - Chương 871: Thâm Uyên Chí

Chương 871: Thâm Uyên Chí Chương 871: Thâm Uyên ChíChương 871: Thâm Uyên Chí

"Gia, nơi này có một tấm phù."

Qua một lát, Vương Thiết Trụ lại lấy một tấm phù văn từ trong ống tay áo nam tử cẩm bào ra.

Tần Hà nhận lấy quan sát một chút, ánh mắt không khỏi hơi hơi sáng lên, đây lại là một tấm Thiên toa phù.

Kích thước chừng lòng bàn tay, có chứa công đức chỉ lực, mặt trên còn có một hàng chữ nhỏ: Thiên toa thần phù, qua lại trong mười vạn dặm, Thần phù ti thừa chế.

Trước đây Tần Hà từng thấy loại phù văn này trong kịch đèn chiếu của thân tướng Thiên Tru.

Cho dù là Thiên Tru Phủ cũng chỉ có một hai tấm phù này, hơn nữa chỉ có thể sử dụng vào tình huống cực kỳ khẩn cấp.

Qua lại trong vòng mười dặm là hạn mức cao nhất của nó, khoảng cách qua lại cụ thể còn phụ thuộc vào thực lực của người sử dụng.

Lúc Thiên Tru Phủ vội vàng đi nghênh đón thần kính Thiên Tru cũng sử dụng cái thứ đồ chơi này, nhờ đó rút ngắn được chừng một nửa lộ trình, tiết kiệm được thời gian hơn một tháng.

"Đồ tốt."

Tân Hà thỏa mãn gật đầu, nhìn xem tình huống này, trước khi xuất phát nam tử cẩm bào hẳn là có hai tấm, lúc tới đây đã sử dụng mất một tấm.

Tấm phù này không ở trong túi càn khôn mà lại ở trong ống tay áo, nói rõ mỗi thời khắc y đều bồi hồi giữa biên giới của việc vận dụng tấm Thiên toa phù này, nếu ban đầu mình cường thế hơn chút, y có thể đã trực tiếp chạy mất.

Vận khí không tồi, xem ra lúc đối phó với đám thiên thần này, không động thì thôi, đã động thì phải ra thủ đoạn lôi đình, không để bọn họ có bất kỳ một cơ hội nào chạy trốn.

Thu thập xong di vật, Vương Thiết Trụ lại chú ý đến bộ quần áo của nam tử cẩm bào.

Thiên thần, không dám nói toàn thân đều là bảo vật, nhưng ít nhất về mặt ăn mặc, sử dụng, đều là bảo vật.

Vương Thiết Trụ đã từng thử nghiệm bộ cẩm bào này, dao rạch không rách, có lực phòng ngự không hề yếu.

Cởi ra, cất kỹ.

Trang phục thiếp thân bên trong, cũng không tồi.

Cởi ra, cất kỹ.

Quần cộc cũng tạm được.

Cởi ra, cất kỹ.

Còn có giày, dây cột tóc, ...

Tóm lại, không cho y thể diện, sạch sẽ tinh quang.

Tiếp đó chính là thanh lý thi thể, quá trình tương đối đơn giản.

Tần Hà đập một xẻng xuống làm y nát óc, nhưng bề ngoài vẫn tròn vo, thậm chí còn không gây ra vết máu ứ nào.

Ngược lại là cặp mắt kia, có vuốt thế nào cũng không thể vuốt xuống.

Thực lực không bằng người, theo lý chết thì đã chết, một khi bước vào con đường tu luyện thì chính là nghịch thiên hành sự, nhất định phải có giác ngộ có thể tùy thời đột tử, vạn kiếp bất phục, vĩnh thế không được siêu sinh.

Sao có thể giống như y, đã chết rồi còn có oán khí lớn như vậy chứ.

Có điều oán hay không oán thì cũng vậy, hồ lô tử kim có thể diệt tất cả những gì y không phục, có bản lĩnh thì làm ra sự kiện linh dị rồi hãng nói tiếp.

Kết quả là, Vương Thiết Trụ trực tiếp khâu mí mắt y lại.

Sau đó lại lấy ra một bộ trang phục bình thường mặc vào cho y, bên trong ngọn lửa rừng rực nóng cháy, nam tử cẩm bào dần dần trở thành quá khứ.

Đốt đến sau cùng, một chuyện khiến Tần Hà giật mình xuất hiện, kịch đèn chiếu của nam tử cẩm bào, mông lung mơ hồ, có thể nghe được âm thanh nhưng lại không thể nhìn xem toàn cảnh.

Kịch đèn chiếu bị một tâng sương mù mỏng che phủ, chỉ có thể nhìn lấy hình ảnh rối bóng lờ mờ đang chuyển động.

Cứ như vậy, kịch đèn chiếu của nam tử cẩm bào, Tần Hà xem, lại như là không xem.

Chuyện như vậy, Tần Hà rất quen thuộc, bốn chữ: Che đậy Thiên cơ.

Chỉ là lần này, Thiên cơ che lấp lại không phải ở trên người mình, mà là trên người của một tên thiên thân đến từ thần vực.

Đây là kịch đèn chiếu lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy, trước đây không quan tâm địa vị, thân phận là gì, đốt hết thì tất có kịch đèn chiếu.

Thần linh tây vực, tinh thông đạo tắc thiên địa, Thiên cơ che lấp chi pháp cao hơn mình một bậc.

Kịch đèn chiếu không hoàn chỉnh, cũng không có lời phán quyết.

Phần thưởng thì ngược lại vẫn cho, một bản Á Thâm Uyên Chí ) . Thâm Uyên Chí: Đây là một bản ghi chép về địa lý Thâm Uyên không rõ nguồn gốc.

Chú thích: Nó là bản tàn khuyết.

Tần Hà xem xét, lập tức hơi muốn chửi mẹ.

Đậu đen rau má, không cho xem kịch đèn chiếu cũng thôi đi, phần thưởng cũng bị Thiên đạo áp chế?

Một bản Thâm Uyên Chí tàn khuyết?

Đuổi ăn mày à?

Cái này bất kể như thế nào cũng không thể tương xứng với thân phận thiên thần.

Chênh lệch quá lớn quá lớn, quả thực chính là làm loạn.

Lật tay một cái, Thâm Uyên Chí lập tức xuất hiện, quả nhiên là bản tàn khuyết, không có trang bìa không có trang cuối cùng, kiểu chữ ố vàng, hơn nữa còn có dấu vết sâu ăn chuột cắn.

Thế là, Tần Hà quơ lấy cái xẻng đen ở bên cạnh, đi ra ngoài.

"Gia, ngài đi làm gì vậy?" Vương Thiết Trụ vội vàng hỏi.

"Đập mai rùa đen, đóng gói chiến lợi phẩm" Tần Hà trả lời, cũng không quay đầu lại.

"Không phải là muốn chờ thiên thần đến, ôm cây đợi thỏ sao?"

"Không đợi nữa, có đợi cũng là uổng công!"
Bình Luận (0)
Comment