Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 870 - Chương 870: Đam Mê Đặc Biệt

Chương 870: Đam mê đặc biệt Chương 870: Đam mê đặc biệtChương 870: Đam mê đặc biệt

Qua một lát sau, hắn bị mọi người kéo chân kéo chân, kéo quân kéo quân, phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới lôi y ra khỏi lòng lò bếp.

Sau đó, Ngụy Vũ liền được thể nghiệm cái gì gọi là "xã tử'.

*(Xã tử: Mất mặt trước đám đông, xấu hổ muốn chết, muốn tìm một cái lỗ chui xuống)*

Mặt mũi dơ bẩn đầu tóc rối mù, tóc cháy cuộn lên, mặt đen, còn đen hơn cái mông của Lamborgh, chỉ còn dư lại hai tròng mắt là còn có thể thấy chút màu trắng.

"AH"

Ngụy Vũ bụm mặt, quay đầu chạy đi.

Để lại Tân Hà cùng đám thú hai mặt nhìn nhau.

"Hắn làm sao vậy?" Tần Hà quái lạ hỏi.

'Ách... có thể là cảm thấy mất mặt đi, rốt cuộc thì... mặt mũi cũng lem nhem dính đầy tro bụi." Vương Thiết Trụ suy đoán.

"Mất mặt?" Tân Hà ngẩn người, lấy một tấm gương từ trong không gian dưới nách ra, soi soi dáng vẻ đen không ra đen, trắng không ra trắng của mình, hỏi: "Hình như ta cũng đâu khác hắn là bao?"

"Gia, xem ngài nói kìa, ngài đẹp trai hơn nhiều, vết ban hoa trên mặt hoàn toàn không thể che lấp đi nét tuyệt đại phong hoa của ngài, giống như là vầng trăng sáng trong đám mây, tỏa xuống ánh ngần, rực rỡ sáng chói." Vương Thiết Trụ vội vàng nói.

"Phải không?" Tân Hà xoay xoay góc mặt quan sát mình trong gương. "Đó là nhất định rồi." Vương Thiết Trụ vỗ vỗ ngực, nói mà không hề chớp mắt.

"Vậy... Ngụy Vũ chạy cái gì?"

"Hắn có bệnh, còn bệnh không nhẹ, ngài đừng để ý tới hắn." Vương Thiết Trụ khoát khoát tay, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác: "Gia, ta thấy hay là ta lấy tên thiên thần kia vào đốt đi, tránh cho đêm dài lắm mộng."

Tần Hà suy tư trong chớp mắt, cũng cảm thấy có đạo lý.

Chuyện liên quan đến thần linh, vẫn nên cẩn thận là hơn, có thể xem kịch đèn chiếu sớm hơn một chút, liền có thể hiểu rõ chuyện liên quan đến thần vực sớm hơn một chút.

Vì vậy liên gật đầu.

Thế là Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh lại vội vàng chạy đi ra ngoài, mang thi thể của nam tử cẩm bào trở vê.

Bước đầu tiên khi thiêu thi: Lục soát thi thể.

Vương Thiết Trụ sờ sờ, từ ống tay áo thần linh cởi xuống một cái túi thơm, vừa nhìn rõ lập tức hét to một tiếng: "Túi càn khôn!!"

Tần Hà sửng sốt, nhận lấy quan sát một chút.

Khá lắm, thật đúng là túi càn khôn.

Không hổ là thần linh, trước tiên chưa nói đến phần thưởng, chỉ cái thứ đồ chơi này, cũng đã rất đáng giá.

Đưa niệm lực vào thăm dò, quả nhiên bên trong có ẩn giấu càn khôn.

Ở trong vùng hỗn độn màu vàng mênh mang mịt mù mở ra một khoảng không gian lớn chừng thùng nước. Bên trong chứa không ít thứ như dược thảo, bảo quả, đan dược, khoáng thạch, còn có vài cuốn sách, sổ nhỏ, trang phục và hộp nhỏ.

Tần Hà lấy toàn bộ chúng ra, nhận ra một số thứ, một số thứ không nhận ra, không biết ở thế giới thần linh chúng có đáng tiên hay không, nhưng ở hạ giới thì nhất định là đáng giá ít tiền, nói không chừng còn là loại được tranh cướp đến bể đầu.

Sách và sổ nhỏ không biết dùng để làm gì, cần phải nghiên cứu vì đến kiểu chữ hắn cũng không nhận biết.

Cuối cùng là một đống quần áo đủ mọi màu sắc cùng một cái hộp.

Tần Hà giở ra đống trang phục kia, phát hiện từng chiếc đều là khăn vuông, phía trên góc còn có dây đỏ, tỏa ra một mùi thơm ngát.

Vừa mở ra nhìn kỹ liên phát hiện, cái này mẹ nói!

Toàn bộ đều là áo yếm!

"Đậu đen -" Đôi mắt đậu xanh của Vương Thiết Trụ lập tức trợn tròn.

"Vì sao y lại có nhiều yếm nữ nhân như vậy?" Mắt bò Lamborgh cũng trừng lớn.

Tần Hà cũng là khóe miệng giật giật, cái tên tôn tặc này!"

Đam mê, rất đặc biệt nha.

Số lượng chừng mười mấy chiếc, có đủ loại màu sắc đua nhau khoe sắc, có lớn có nhỏ, nhìn có vẻ là thiếp thân.

Buông yếm xuống, Tần Hà lại mở ra cái hộp cuối cùng, bên trong gấp xếp gọn gàng, thế mà... vẫn là một cái yếm.

Nhưng mà cái yếm này rõ ràng là cao cấp hơn một chút, chất tơ màu xanh ngọc, từng sợi trơn bóng mềm mượt, tay vừa nhấc lên liền tự nhiên rủ xuống, gân như che phủ nửa nắm tay, mềm mại giống như làn nước, xúc cảm mềm mại như là làn da ngọc ngà của thiếu nữ.

Không cần đưa lên mũi ngửi kỹ, hương thơm như hoa u lan đã phả thẳng vào mặt.

Thấm vào ruột gan!

Tần Hà dường như có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của một vị tiên nữ duyên dáng yêu kiều, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Lập tức máu mũi đều sắp chảy ra.

"Cái yếm của tiên nữ thần vực?!" Đôi mắt đậu xanh của Vương Thiết Trụ bắt đầu tỏa sáng, tay không tự giác ôm lấy mười mấy chiếc.

Lamborgh không nói hai lời liền há mồm nuốt xuống, hai thú nhanh chóng phân chia sạch sẽ, còn vì một chiếc cuối cùng mà xảy ra tranh chấp, không ai nhường ai.

"Con bò chết tiệt kia mau há miệng, ngươi lấy hơn một cái rồi!"

"Ngươi mới lấy hơn, không tin ngươi đếm thử đi."

"Há miệng, đây là của taI"

"Buông tay, đây là của taiI"

"Được rồi được rồi, tranh đoạt cái gì, thu thập cái yếm, bệnh biến thái cỡ nào chứ. Xem chút tiền đồ kia của các ngươi kìa, có mất mặt hay không, có mất mặt hay không?" Tần Hà nghĩa chính từ nghiêm khiển trách một câu, sau đó yên lặng nhét cái hộp vào trong không gian dưới nách của mình, nói: "Môn đồ Thanh Ngưu, phải có chính khí."

Động tác của hai thú lập tức dừng lại, cũng không dám tranh đoạt nữa.

Ma Phi lúc này tay mắt lanh lẹ, xông lại thay hai chúng nó chia sẻ chiếc dư ra này, rồi hết sức phấn khởi mà chạy đi. "Đều làm việc đi!" "Vâng."
Bình Luận (0)
Comment