Chương 869: Dọa chết bọn họ
Chương 869: Dọa chết bọn họChương 869: Dọa chết bọn họ
"Ôô...
"Đây là đâu?"
"Người đâu - Có ai không?”
"Thả ta ra... Thả ta ra -"
Cũng vào lúc này, trong phòng thiêu thi, Ngụy Vũ nằm sấp người, đầu lấy một tư thế kỳ khoái "chui" vào trong bếp lò, y liều mạng giãy giụa, muốn rút đầu ra khỏi.
Cái mông vểnh cao, xoay đủ loại tư thế, nhìn từ bên ngoài trông vô cùng quái dị, nếu Thái tử đế quốc Đại Cảnh Ly Thừa Cương ở đây, chỉ sợ sớm đã không thể nhãn nại được.
Chỉ là sự giãy giụa của y, hoàn toàn là phí công.
Vương Thiết Trụ xây cái miệng lò này, là dùng vôi vữa có thể so sánh với kim thiết, lại dùng thêm Nam Minh Ly Hỏa nung khô thành hình, thuộc về một bộ phận tăng cường của phòng thiêu thi.
Ngụy Vũ chỉ biết là mình vừa hô to một tiếng "Tần Hà, thiên thân đến rồi”, sau đó hai mắt liền đen thui, không biết cắm đầu ở đâu mà có làm thế nào cũng không rút ra được.
Y không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, hiện tại mình đang ở đâu y cũng không biết.
Thậm chí là mình còn sống hay đã chết, y cũng không rõ.
Chỉ ngửi được một mùi "tro", thổi hơi hơi lớn một chút liền bị tung đầy mặt mũi. Vừa rồi y thấp thoáng nghe được tiếng nói của Vương Thiết Trụ cùng con bò kia, nhưng rất nhanh đã rời đi xa, điều này khiến y càng thêm mơ hồ.
Mình hẳn là bị tên thiên thần kia tập kích, sau đó liền thành trạng thái hiện tại.
Chẳng hiểu ra sao. ...
Bên ngoài Thiên Tru Phủ, Tân Hà ngước nhìn màn sáng, trong lòng không khỏi suy nghĩ, hiện tại có nên đập cái mai rùa đen này ra hay không?
Đập chết một thiên thần, sau đó có thể còn có thiên thần đến.
Trò ôm cây đợi thỏ còn có thể tiếp tục chơi, nhưng cũng có khả năng sẽ biến khéo thành vụng, diệt đám người này trước thì có lẽ càng đảm bảo.
Có điều, bất kể như thế nào, trước hết cũng phải thử nghiệm sức phòng ngự của cái mai rùa đen rồi lại nói tiếp, tiện thể dọa chết bọn họ.
Thế là, Tân Hà khẽ động ý niệm, xẻng đen thuận gió tăng trưởng, chỉ qua một cái chớp mắt đã che phủ một góc Thiên Tru Phủ, giống như cự mộc che trời.
Ngay sau đó, xẻng đen tiên hà diễm diễm, đắm mình bên trong thần quang, ầm vang đập xuống.
"Âm ầm!"
Tia chớp lóe lên, đất trời chấn động.
Màn sáng của Thiên Tru Phủ lập tức lấp lóe kịch liệt, chập chờn sáng tối.
Đồng thời có một cỗ lực phản kích không kém chấn ngược lại xẻng đen, nhưng so với uy thế xẻng đen đập xuống, lại nhỏ hơn quá nhiều.
Tần Hà chỉ cảm thấy cánh tay hơi bắn ngược ra một chút, lực phản kích kia đã được giải trừ. Thấy thế, Tân Hà nhếch miệng nở nụ cười, thu xẻng đen vác lên vai, trong lòng đã nắm chắc.
Cái mai rùa đen này đúng là rất mạnh, nhưng không mạnh bằng xẻng đen, càng không thể mạnh bằng Như Lai Thần Chưởng của mình.
Muốn phá vỡ nó lúc nào, thì liền phá vỡ nó lúc ấy.
"Gia, uy vũ, lợi hại!" Vương Thiết Trụ mang vẻ mặt tràn đầy hưng phấn chạy tới.
Phía sau là Lamborgh, Tiểu Điêu, Ma Phi, còn Vưu Văn Cừ cùng Tiền Vô Lượng thì đứng xa xa nhìn.
Lực lượng cường đại mà Tần Hà đã biểu hiện ra, chỉ là nhìn thôi cũng đã đủ cảm thấy rung động.
Diệt một tôn thần linh chính quy của tây lực, lại chỉ dùng hai chiêu.
Ném xẻng đen ra rồi đập một cái, liền kết thúc chiến đấu.
Cộng thêm, cứu được một Ngụy Vũ.
"Các ngươi làm cũng không tồi." Tần Hà khen một câu, một Thiên Tru Phủ đông nghịt như vậy đều co rúc ở trong trận pháp, mà không hề chạy tán loạn khắp nơi giống như heo không bị cột.
"Vẫn phải dựa vào gia trấn tràng." Vương Thiết Trụ nịnh nọt, lại nói: "Gia, bộ thi thể này hiện tại đốt đi hay là thế nào?”
"Cứ phơi đó một canh giờ trước đã, để đám bọn họ quan sát tỉ mỉ rõ ràng, phá gan địch rồi hãng đốt." Tần Hà suy nghĩ trong nháy mắt, phân phó nói.
"Vâng vâng." Vương Thiết Trụ miệng đầy đáp ứng.
Sau đó cả đám lại hết sức phấn khởi nói vài câu, rồi xoay người rời đi. Lưu lại nam tử cẩm bào đứng thẳng tại nguyên chỗ, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ sợ hãi, không thể tin tưởng, cộng thêm một tia kinh diễm trước khi chất.
Qua một lát, Ma Phi vòng trở lại, nhìn lên nhìn xuống, trái xem phải xét, trong miệng tấm tắc xưng kỳ.
Thi thể thần linh phương tây, lại đang ở ngay trước mắt, thật sự giống như một giấc mộng ảo.
Cuối cùng nó hắng giọng một cái, chống nạnh, học theo dáng vẻ của Vương Thiết Trụ, mười phần hung hăng ngạo mạn cất tiếng hô to với bên trong pháp trận:
"Còn! CótI AilH?"
Tiếng hô này, hai phần đắc ý, tám phần phách lối, cộng thêm ba phần cáo mượn oai hùm. ...
Cũng vào lúc này, đám người cùng thứ quay trở lại phòng thiêu thi nhìn thấy Vương Thiết Trụ kẹt trong bếp lò, sắc mặt sửng sốt.
Tân Hà dùng ánh mắt hỏi dò, Vương Thiết Trụ nhỏ giọng trả lời một câu: "Gia, vừa rồi cái xẻng của ngài, hình như là đang đặt ngay trong bếp lò, sau khi di hình... Đã thành như vậy."
"Kia." Tân Hà giật mình, sau đó nói: "Hắn... đâu hắn cũng lớn thật đấy."
"Xưa nay đều lớn, khẩu khí cũng lớn." Vương Thiết Trụ gật đầu.
"Nói thế nào?"
"Ngài nhìn số tro hắn phun ra kìa."