Chương 876: Vực Môn Cung
Chương 876: Vực Môn CungChương 876: Vực Môn Cung
Người trông coi do dự trong nháy mắt, nói: "Bẩm tiên giả, tiểu nhân thân địa vị thấp, nhất định phải báo cho Vực chủ đại nhân định đoạt."
"Đi đi, cho ngươi thời gian một nén nhang.”
Tần Hà gật đầu phất phất tay với y, nói xong lại bồi thêm một câu: "Một nén nhang sau, hoặc là Vực chủ các ngươi mời ta vào trong, hoặc là ta đánh vào."
Người trông coi nghe được nửa câu đầu, lập tức thở phào một hơi.
Danh tiếng vị Thanh Ngưu Đại Tiên này, ở Vực Môn Cung đã là ai nghe đến cũng phải biến sắc, đã có thể liệt vào hàng "Ma đầu”.
Ngay cả thiên thân từ thượng giới xuống, cũng chết trong tay hắn.
Mấu chốt nhất là, bên phía thần vực lại không truyền đến tin tức xác thực gì, tám chín phần mười là đã ngầm đồng ý sự tồn tại của vị "Ma đầu" này.
Một ma đầu khủng bố như thế, vậy mà lại tìm đến vào đúng lúc mình đang làm việc, suýt bị hù chết rồi.
Cũng may là hắn không làm khó mình.
Nhưng mà đây chỉ là nửa câu đầu, nửa câu sau vừa ra, hai chân người trông coi lập tức giống như là vội vã đi tìm nhà xí/vù" một cái, có thể chạy nhanh bao nhiêu liền chạy nhanh bấy nhiêu, chỉ hận mình sinh thiếu hai cái đùi.
Thời gian một nén nhang!
Tầng tầng thông báo tìm Vực chủ, thời gian không nhất định đủ.
Ma đầu kia thế nào cũng muốn đi vào, hoặc là được mời vào, hoặc là hắn đánh vào.
Nếu hắn được mời vào mình không công không tội, nhưng nếu là hắn đánh vào, mình tất phải chịu xui xẻo!
"Mau mau mau -”
Người trông coi sải bước, chân phi tốc cuộn tròn bánh xe, tìm nhà xí... A không, đi tìm Vực chủ.
Tần Hà không quan tâm tên trông coi cửa kia suy nghĩ cái gì, hắn bị đôi câu đối trên cửa hấp dẫn sự chú ý.
'Lên trời không cửa, cửa này không phải cửa. Đường ở tứ phương, đường này cũng không đường. '
Nửa đầu câu đối: Lên trời không cửa, đường ở tứ phương.
Nửa câu sau: Cửa không phải cửa, đường không có đường.
Đây hoàn toàn chính là lấp kín "môn lộ”.
Chỗ thoáng nhả ra, là câu "đường ở tứ phương”, nhưng bốn chữ này thực sự không phải nói tiếng người, là lời vô dụng.
Suy tư một lát, Tần Hà lại cảm thấy.
Câu không lấp kín kia, có thể chính là mấu chốt.
Nó có thể là một câu đối khó giải.
Đang nghĩ ngợi, cửa lớn "ầm ầm" mở ra, một vị lão giả thân mặc đồ trắng, đầu vấn tóc đội ngọc quan được vài người vây quanh bước nhanh đi tới.
"Vực Môn Cung Thôi Diễm, ra mắt Thanh Ngưu tiên giả." Lão giả áo trắng đi đến phụ cận, dẫn mọi người hơi khom mình hành lễ.
"Thôi cung chủ không cần đa lễ." Tần Hà thấy đối phương cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, vừa cảm thấy hợp tình lý, nhưng cũng hơi bất ngờ.
Có điều đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt, ít nhất thì, không cần đánh.
"Thượng tiên muốn xem Thần vực chi môn, mời theo lão hủ đến." Lão giả áo trắng không có bất kỳ dây dưa dài dòng gì, trực tiếp nghiêng người mời Tần Hà tiến vào bên trong.
"Làm phiền." Tần Hà gật đầu.
Vực Môn Cung nói là một tòa cung điện, không bằng nói là một tòa thành nhỏ.
Núi Bất Chu Thiên như bình chướng ngăn trời, từ chân trời xa xôi không biết bao xa kéo dài mà đến, lại kéo dài hướng một phía khác.
Vực Môn Cung ở dưới thần sơn hùng vĩ, nhỏ bé như là một con kiến.
Tần Hà cũng không hề dừng lại trong cung điện mà đi xuyên thẳng qua, trực tiếp bước lên thang trời.
Vô tận thềm đá từ đám mây uốn lượn mà xuống, thêm đá đen kịt, lạnh băng, bước chân giẫm lên chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo vọt lên khắp toàn tân.
Cảm giác này dường như Tần Hà đã từng cảm nhận được ở đâu đó.
Âm tào Địa phủi
Tần Hà không cách nào liên hệ được hai nơi lại với nhau, bước nhanh theo thêm bậc thang tiến lên.
Lão giả áo trắng đi trước, Tần Hà theo sau, rất nhanh đã leo đến đỉnh mây.
Mây mù trên núi cuốn theo gió tuyết phát ra tiếng rít gào, bao phủ thềm đá đen kịt, khiến mọi thứ chỉ còn một màu trắng xóa, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ có nguy hiểm trượt từ đám mây rớt thẳng xuống.
Nhưng việc này đối với Tần Hà mà nói, tất nhiên là không tồn tại.
Phía trên đỉnh mây không thấy ánh mặt trời mà càng thêm âm u, mây mù ác liệt thậm chí còn biến thành âm phong, thổi qua người tựa như là lưỡi đao lạnh lẽo.
Cho dù là Tần Hà, cũng không khỏi cảm thấy cơ thể hơi hơi phát lạnh.
"Thượng tiên, con đường này chỉ dành cho thiên thần, cho dù là lão hủ, nếu như không phải tất yếu thì cũng sẽ không tới đây." Lão giả áo trắng thấy Tần Hà lộ vẻ mặt ung dung thoải mái, cười nói một câu.
"Thần vực chi môn, vì sao lại giống như u minh chỉ địa?" Tần Hà hỏi ra nghỉ ngờ trong lòng, khí tức này không thể nói giống, quả thực là chỉ có hơn chứ không có kém.
"Bởi vì Thần vực chi môn này, là do linh dị trông coi." Lão giả áo trắng trịnh trọng nói.
"Linh dị?" Tân Hà khế nhíu mày.
Cái thứ gọi là linh dị này, nói đến thì rất dài, Tân Hà lý giải.
Linh dị là một loại quy tắc bị bóp méo, huyền diệu khó giải thích, huyền ảo vô cùng, không biết từ nơi nào tới, cũng không biết nơi nào giải.
Một khi bị nhiễm phải, liền như là giòi trong xương, có thể áp chế nó đã là rất tốt, thường rất khó giải trừ.
Đường đường thần vực, nơi mà công đức tụ lại, ngàn vạn thần linh.
Theo lý thuyết thì hẳn là vùng đất thánh quang bao phủ, thần quang vạn trượng.
Kết quả thủ vệ, lại là một phương linh dị? Điều này giống như là một tòa biệt thự không mời quản gia tóc xoăn mặc áo đuôi tôm, nói giọng Luân Đôn, mà là hai tên ăn mày quần áo lam lũ vậy.
Những thứ khác không bàn đến, chỉ nói về khí chất liền không xứng.
"Linh dị này, đến từ đâu?" Tần Hà hỏi.
"Từ ngày Thâm Uyên giới thành, đã là linh dị thượng cổ." Lão giả áo trắng trả lời không chút giấu giếm.