Chương 877: Văn vẹo tất cả
Chương 877: Văn vẹo tất cảChương 877: Văn vẹo tất cả
"Linh dị thượng cổ?" Tần Hà hơi nhíu mày.
Linh dị thôi đã đủ phiên phức, còn tới cái linh dị thượng cổ, điểm phiền toái nhất của cái thứ này chính là biết rõ nó tôn tại, nhưng ngươi tại không biết nên ra tay từ đâu.
Đối thủ có mạnh thế nào thì cũng có mục tiêu, linh dị lại là thứ không rõ là cái gì, hoàn toàn không có đạo lý nào cả.
"Mời thượng tiên theo ta, chúng ta nhất định phải tăng tốc độ, linh dị chẳng lành, nơi đây không nên ở lâu." Lão giả áo trắng nhắc nhở, nói xong ông ta tăng nhanh tốc độ, tiến về phía một đám sương mù xám ở đẳng trước.
Phạm vi bao phủ của đám sương mù xám kia rất lớn, không chỉ là cầu thang, mà ngay cả thần sơn cũng có một mảng lớn bị nó che phủ, lúc ẩn lúc hiện.
Tần Hà phóng thần thức ra đến mức lớn nhất, bước từng bước tiến vào †rong sương mù màu xám.
Sương mù xám lạnh băng, hơi lạnh thấu xương này mãnh liệt hơn thêm đá đen rất nhiều, vừa tiến vào trong đó, tâm mắt lập tức đã bị áp chế chỉ còn mười bước.
Đồng thời mọi thứ cũng bắt đầu xảy ra một ít biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như thềm đá dưới chân, ngọn núi bên cạnh, bắt đầu vặn vẹo biến hình, lúc thì mở rộng lúc thì co lại, lơ lửng không cố định.
Mà đây còn không phải là ảo giác, là thực sự đang biến hóa, thêm đá đen kịt lúc lớn lúc nhỏ, Tần Hà cẩn thận giãm xuống vị trí chính giữa nhất, đề phòng giẫm hụt.
Đá núi ở xung quanh cũng đang vặn vẹo không ngừng, tựa như là sóng nước nhấp nhô vậy.
Ngay cả khoảng cách giữa lão giả áo trắng và Tân Hà, cũng chợt xa chợt gần.
Thậm chí Tần Hà còn cảm giác thời gian trôi qua, cũng rõ ràng xảy ra biến hóa.
Hắn lấy ra một cái đồng hồ cát, phát hiện tốc độ chảy của hạt cát rõ ràng là lúc nhanh lúc chậm, hơn nữa phương hướng cũng lắc lư trái phải.
Điều này khiến Tần Hà giật mình.
Bậc thang, ngọn núi là quy tắc cơ bản của thế giới hiện thực, nó sẽ không thay đổi hình dạng, trừ phi là bị phá vỡ hoặc nung chảy.
Khoảng cách là không gian, đồng hồ cát là thời gian.
Tất cả mọi thứ, đều đang vặn vẹo.
"Thượng tiên, vẫn cần nhanh thêm chút nữa." Lão giả áo trắng thấy Tần Hà quan sát chung quanh, lại quay đầu thúc giục một câu.
Tần Hà liền bước nhanh đuổi theo, hai người tăng nhanh tốc độ.
Đoạn đường này rốt cuộc dài bao nhiêu, Tân Hà đã hoàn toàn mất đi cảm giác về thời gian trôi qua, cảm giác về không gian cũng hoàn toàn biến mất.
Giống như là chỉ mới trôi qua thời gian một nén nhang, lại như là đã đi qua rất nhiều năm.
Cảm giác hỗn loạn này khiến Tần Hà cảm thấy hết sức khó chịu.
Cảm giác như là đột nhiên từ trên trời cao rơi xuống, không có điểm tựa cũng không có gì trói buộc, lơ lửng không cố định.
Cũng may, bất kể dài ngắn như thế nào, cuối cùng cũng có thời điểm kết thúc.
Xuyên qua màn sương mù màu xám, thêm đá rốt cuộc cũng đã đi đến nấc cuối cùng, phía trên không phải đỉnh núi, cũng không phải là hang động, mà là một vùng không gian không rõ trên dưới trái phải.
Đỉnh đầu là tối đen như mực, dưới chân cũng là tối đen như mực, bất kể phương hướng nào cũng là tối đen, thậm chí ngay cả trên dưới trái phải, đều trở nên hết sức quỷ di.
Nên nói thế nào đây.
Chính là Tần Hà cúi đầu nhìn xuống, thứ nhìn thấy không phải là bàn chân của mình, mà là gót chân.
Ngay lúc đó Tần Hà đã bị dọa giật mình, vội vàng giơ tay dụi mắt, nhưng lại phát hiện thứ chạm đến không phải con mắt, mà là sau gáy.
Con mắt vẫn ở trên mặt, nhưng ánh mắt lại không giải thích được mà chuyển về đằng sau.
"Thượng tiên, nơi này hơi hỗn loạn, ngài cần diêu chỉnh một chút." Lúc này, lão giả áo trắng lại lên tiếng nhắc nhở.
"Tại sao lại có thể như vậy?" Tần Hà thử di chuyển ánh mắt của mình, mở mắt nhắm mắt, kết quả phát hiện dù hắn làm thế nào, ánh mắt vẫn hướng về phía sau như cũ.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể xoay người, bước lùi, chân giãm lên tăm tối tiến về phía lão giả áo trắng.
Cũng may chỉ là ánh mắt hướng về phía sau, nhỡ như con mắt mọc lên gáy.
Thì đó mới gọi là dọa người.
Lại nhìn vê phía lão giả áo trắng, lúc này ông ta đang đứng cạnh một cánh cửa ánh sáng nhạt, đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trên.
Rất hiển nhiên, không chỉ là hỗn loạn trước sau, trên dưới cũng hỗn loạn.
Tần Hà đi tới gần, lại thử mấy lần, muốn điều chỉnh mình hướng đầu xuống dưới, chân hướng lên trên như lão giả áo trắng.
Nhìn thẳng gặp giày đối phương, rất kỳ quái.
Lão giả áo trắng sao cũng được, chủ yếu là Tần Hà, một ngón chân cái của hắn bất chấp đẩy giày vải chui ra ngoài, ít nhiều có chút lúng túng.
Nhưng mà Tần Hà điều chỉnh, lại không phải điều chỉnh thế nào thì sẽ điều chỉnh được như thế đó, lúc thì hai người giao nhau như chữ thập, lúc thì giao nhau như chữ x, lúc sau lại trở về 6-9, dù sao thì cũng không có đối mặt qua.
"Thượng tiên, ngài đừng nhìn lão hủ mà hãy nhìn cửa thần vực, như vậy sẽ không có cảm giác rối loạn trên dưới nữa." Lão giả áo trắng lại nhắc nhở một lần nữa.
Tần Hà đành phải dừng lại, bỏ qua lão giả áo trắng nhìn về phía cửa ánh sáng, quả nhiên phát hiện cảm giác tốt hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Mới vừa rồi là ngươi phản, hay vẫn là ta bị phản?"
"Nơi này không có chính phản, ngài tranh thủ thời gian, phải nhanh." Lão giả áo trắng lên tiếng thúc giục lần thứ ba."
"Được rồi.' Tân Hà đành phải bình tĩnh lại tâm thần, tiếp cận cánh cửa ánh sáng. Nói đây là cửa, không bằng nói đây chính là một màn ánh sáng lẳng lặng đứng trong bóng đêm.
Bên trong màn sáng bị sương khói mông lung che phủ, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình bóng sông núi nước non, còn có một vài lầu các cùng cung điện, không thể nhìn được rõ ràng.
"Phía sau chính là thân vực sao?" Tần Hà thuận miệng hỏi.
"Có lẽ là." Lão giả áo trắng trả lời.
"Có lẽ." Tân Hà cúi đầu nhìn về phía lão giả áo trắng.
"Cánh cửa này chỉ có thiên thần lui tới, người tu luyện thuộc hạ giới chúng ta không có ra vào, cho nên không dám khẳng định." Lão giả áo trắng nói.
"Vậy đã từng có người nào tiến vào thần vực từ nơi này chưa?"
"Đã có người từng thử, nhưng Vực Môn Cung chưa có ghi chép thành công." Lão giả áo trắng lắc đầu, lại nói một câu: "Cửa này không phải cửa."
Tần Hà gật đầu, lại tiếp tục quan sát cửa ánh sáng, chỉ thấy cửa ánh sáng này rất mỏng, đưa tay chạm đến là trực tiếp xuyên qua, mở thần thức tối đa cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Không có sóng năng lượng, không có uy áp nguyên khí.
Nếu nhắm mắt lại thì nó tương đương với hoàn toàn biến mất.
Sau đó Tần Hà vận dụng toàn bộ vốn liếng, thậm chí thử nghiệm phương thức dùng nguyên lực đánh phá, mưu tính dẫn động cánh cửa ánh sáng này phản ứng, dù chỉ là một chút xíu.
Nhưng nó giống như là hoàn toàn không tồn tại vậy.
Thậm chí không gian chấn động cũng không hề dẫn động nó một chút nào. Trong lúc nhất thời Tần Hà cũng không biết phải làm sao, không hề có đầu mối.
Cửa ánh sáng như là một bức tranh không có độ dày, dùng thuật ngữ khoa học để diễn tả thì chính là "mặt phẳng 2D", hơn nữa còn là bề mặt bóng.
Tần Hà hoàn toàn không thể làm gì được nó.
Trừ phi... biến mình trở thành một bức tranh giống nó, có lẽ mới có thể thử một lần.
Nhưng mà người sống sờ sờ, làm sao có thể trở thành một bức tranh chứ?
"Thượng tiên, thời gian đã qua khá lâu rồi, chúng ta nên rời đi." Lão giả áo trắng thúc giục lần thứ tư”
"Nhìn ngươi có vẻ rất nôn nóng nhỉ, nơi này có nguy hiểm gì sao?" Tân Hà hỏi.
"Thượng tiên, nơi này ngài còn có thể lại đến, nhưng lúc này chúng ta nhất định phải rời đi, bằng không sẽ có sự việc không thể dự đoán xảy ra." Ánh mắt lão giả áo trắng nhìn về phía bàn chân Tần Hà, đồng tử hơi co rụt lại.
"Rất cực đoan sao?" Sau gáy Tần Hà lướt qua một luồng hơi lạnh.
"Đúng vậy... Rất không theo lẽ thường."
"Nói thế nào?"
Lão giả áo trắng nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay chỉ vào bàn chân Tần Hà: "Ngài... Đâu ngón chân của ngài, đã từ bên trong chạy ra ngoài rồi.
"Hả?!"
Tần Hà vội vàng quay đầu, dùng khóe mắt thoáng nhìn qua, phát hiện, ngón chân cái thò ra khỏi giày không biết đã tách khỏi bàn chân từ lúc nào, không chỉ tách rời, nó còn giống như là đang bò.
Bò --
Nó đang tự bòI!
Cảnh tượng quỷ dị như vậy, trực tiếp khiến đầu óc Tần Hà đứng máy thời gian ba hơi.
Ba hơi trôi qua - -
"Ôi... Đậu móal!!" Tần Hà lập tức nhảy dựng lên.