Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 878 - Chương 878: Ngón Chân Dọn Nhà

Chương 878: Ngón chân dọn nhà Chương 878: Ngón chân dọn nhàChương 878: Ngón chân dọn nhà

Tần Hà giơ chân lên, trợn tròn mắt nhìn bàn chân mình cùng với ngón chân cái đang ngọ nguậy bên dưới, trong lòng có vô số con lạc đà Alpaca phi nước đại mà qua.

Gặp qua chuyện quỷ dị, chưa từng thấy chuyện nào quỷ dị như vậy!

Cái ngón chân cái này thành tinh rồi!

Tự mình đi đường!

"Đây là tình huống gì?" Tần Hà lớn tiếng hỏi.

"Thượng tiên, đây là linh dị chi kính, quỷ tượng ngàn vạn, mau rời khỏi nơi này rồi nói tiếp, ngộ nhỡ nó chiếu vào hiện thực, như vậy thì phiên phức lớn." Lão giả áo trắng vội vàng nói.

"Sao ngươi không nói sớm là có loại chuyện như vậy xảy ra?" Lúc này Tần Hà nào còn dám nán lại lâu thêm nữa, vội vàng quơ lấy ngón chân cái của mình, xoay người chạy.

"Ta cho là ngài đã biết rồi, hơn nữa, nếu lão hủ lấy chuyện này ngăn cản ngài, ngài sẽ tin sao?" Lão giả áo trắng vội vàng giải thích.

"Được rồi, không trách ngươi, ngươi vừa mới nói linh dị chiếu vào hiện thực là ý gì?" Tần Hà chạy ra khỏi vùng tăm tối, bước xuống thềm đá, mới quay đầu hỏi một câu.

"Thượng tiên, chuyện xảy ra tại linh dị chi kính, dưới tình huống bình thường thì đợi sau khi đi ra ngoài liền sẽ kết thúc, nhưng cũng có khả năng là sẽ biến thành sự thật." Lão giả áo trắng nói.

"Ngươi có ý tứ là, đầu ngón chân của ta, có xác suất nhất định là sẽ giống như nơi này, cũng sẽ tách rời khỏi ta ở trong hiện thực?" Tần Hà truy vấn.

"Đúng vậy thượng tiên, thời gian càng dài, khả năng càng lớn."

"Đậu xanh - -'

Tần Hà vừa nghe, lập tức chạy nhanh hơn, hướng xuống dưới nhanh như gió lốc.

Chẳng trách vừa rồi cái lão gia hỏa này cứ luôn miệng thúc giục, thúc giục, lại thúc giục như vậy, hóa ra là sợ điều này.

Móa nó, sao không nói sớm chứt

Tần Hà lập tức có cỗ xúc động muốn búng đầu ông ta.

Đừng tưởng rằng ngươi già thì bản đại tiên không dám búng đầu ngươi nhé!

Tiếp đó lại là một khoảng thời gian không rõ là dài hay là ngắn đi qua, Tần Hà về tới biên giới sương xám.

"Thượng tiên, ngài có thể thử nối lại quý chỉ." Lão giả áo trắng nhắc nhở.

Tần Hà dừng lại, vội vàng gắn đầu ngón chân vào lỗ rách giày vải.

Ngay sau đó chuyện thần kỳ đã xảy ra, Tần Hà vừa buông tay ra, cái ngón chân cái kia liên từ lỗ rách thò ra ngoài.

Rụt lại, nó cũng rụt vào trong.

Cuối cùng... Cũng nối lại được rồi.

"Đậu đenl"

Tần Hà lại tới tới lui lui thử thêm vài lân, phát hiện đúng là đã gắn được lại, lập tức thở dài một hơi.

Nếu như là đi Thần vực chi môn một chuyến, lại để ngón chân cái chạy mất, vậy thì quá tiếu lâm rồi.

Mặc dù cái đầu ngón chân này bình thường cũng không nghe lời cho lắm, thích thoáng khí, đi đôi giày nào là thò đầu ra khỏi đôi giày ấy.

Nhưng... Thân thể lông tóc thuộc về cha mẹ, không dám phá hoại, nếu ai dám khiến đầu ngón chân của hắn chơi chạy mất, nhất định sẽ liêu mạng.

Không có cách, Tần Hà chính là hiếu thuận như vậy đấy.

Sau đó hai người lại vội vội vàng vàng rời khỏi phạm vi sương mù xám bao phủ, khi nhìn thấy mây mù trắng ở phía xa, Tần Hà lại dừng bước lần nữa, thấy ngón chân vẫn ở đó, hơn nữa cảm giác vô cùng rõ ràng.

"Đến đây có thể xác định chắc chắn là sẽ không chiếu vào thực tế rồi chứ?" Tần Hà chỉ vào ngón chân của mình, hỏi.

Lão giả áo trắng do dự trong nháy mắt, nói: "Đại khái... Là sẽ không."

"Cái này... vẫn còn đại khái?" Tân Hà chộp được sự chần chừ của ông ta.

"Sẽ không." Lão giả áo trắng dừng một chút, liên vội vàng lắc đầu.

"Như vậy thì tốt." Tân Hà cuối cùng cũng yên tâm lại, hỏi tiếp: "Trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy rồi?"

"Càng kỳ quái hơn." Lão giả áo trắng gật đầu, nói: "Đại tiên ngài, quý chỉ dọn nhà còn coi là nhẹ, trước kia còn từng có chuyện đầu dọn nhà cơ."

"Đầu dọn nhà?"

"Đúng vậy, chính là cái đầu tự mình dọn nhà, chạy mất, giống như là ngón chân của ngài vậy."

"Cái này cũng được?”

"Đúng vậy!" "Người nọ thế nào?"

"Chiếu vào hiện thực, chết rồi!"

Tần Hà: "..."

Tần Hà lập tức cạn lời, đột nhiên cảm thấy mình lần nữa nhận thức lại cái câu "đầu dọn nhà này", hóa ra "đầu dọn nhà", là vừa chân thực lại vừa chủ động như vậy.

Giáo dục chữ nghĩa vào giờ khắc này, hoàn thành khép kín.

"Ngoại trừ tứ chi dọn nhà, còn có tình huống nào khác không?" Tần Hà truy vấn.

"Có, có tứ chỉ lệch vị trí, có tính tình đại biến, còn có mang thai, tu vi đột nhiên biến mất, mất tích, già sớm, ... Vực Môn Cung đều có ghi chép lại."

"Tứ chi không chỉ có thể dọn nhà, còn có thể lệch vị trí?" Tân Hà tò mò.

"Đúng vậy, hơn tám trăm năm trước có một đại yêu đi tới nơi này, sau đó, kê kê đã chuyển lên mặt."

"Mang thai là tình huống gì?"

"Sáu trăm năm trước, có một người đi đến nơi này, sau đó đã mang thai, là nam nhân.”

"Sinh sao?"

"Nghe nói sinh ra một ma chủng."

"Tính tình đại biến?"

"Chính là Yêu giao lão tổ kia."

"Vậy già sớm thì sao?" Tân Hà tò mò từng trường hợp.

Lão giả áo trắng dừng một chút, sắc mặt hơi mất tự nhiên, cuối cùng vỗ võ bản thân mình nói: "Thực ra, ta còn rất trẻ." "Là ngươi?" Tân Hà trợn to hai mắt.
Bình Luận (0)
Comment