Chương 879: Tuổi mới mười tám
Chương 879: Tuổi mới mười támChương 879: Tuổi mới mười tám
Lúc này Tần Hà mới cẩn thận quan sát kỹ "ông lão" áo trắng trước mặt mình, từ lúc bắt đầu vào cửa, nên nói tác phong làm việc của ông lão này như thế nào đây.
Nói đi là đi, nói leo cầu thang liền leo cầu thang, dứt khoát mà linh hoạt, hơi có dáng vẻ sấm rền gió cuốn.
Toàn bộ hành trình cũng luôn thúc giục Tân Hà không ngừng, hoàn toàn không giống như một "ông già" hành động chậm chạp, nói năng rêề rà.
"Ngươi bao lớn?" Tần Hà hỏi.
"Dựa theo tiêu chuẩn tuổi thọ của người bình thường, ta mới mười tám tuổi. Thôi Diễm vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết, trên mặt dâng lên mấy phần thần thái.
"Mười tám?”
Âm điệu Tần Hà lập tức tăng lên mấy bậc, sau đó không chút khách khí duỗi tay búng "cốp ốp cốp" ba cái lên đầu y,Hóa ra là tiểu Thôi à, vậy ta sẽ không khách khít"
"Thượng tiên dừng tay, dừng tay, ái ối ối ối -' Thôi Diễm che đầu, bị ăn đau nói: "Vì sao thượng tiên đột nhiên búng đầu lão hủ?"
"Còn hỏi vì sao?" Tần Hà khoanh tay trước ngực, bất mãn nói: "Trước đó tại sao không nhắc nhở ta, quỷ sự xảy ra trên linh dị chi kính sẽ chiếu vào sự thật? Làm hại ngón chân cái ta suýt nữa đã chạy mất."
"Không phải lão hủ đã nói rồi sao, cho dù nhắc nhở, thượng tiên cũng sẽ không tin, ngược lại còn cho là lão hủ đang đùn đẩy từ chối, hơn nữa ngài cũng đã nói không trách ta rồi mà." Thôi Diễm vội vàng tránh qua một bên, nói với vẻ oan ức.
Tần Hà vừa nghe lời giải thích này, lại sải bước xông đến cốp cốp cốp búng lên đầu y thêm ba cái,'Còn lão hủ, ngươi mười tám ngươi còn tự xưng lão hủi!"
Trước đó Tần Hà chính là thấy y già cả, vì kính trọng người già nên mới so đo với y.
Đến hiện tại lão Thôi biến thành tiểu Thôi, không búng đầu ngươi mấy cái, buổi tối làm sao ngủ ngon được?
"Không dám không dám, thượng tiên đừng búng nữa, lão... ta đổi lại ngay!" Thôi Diễm đau đến nhe răng nhếch miệng, sáu cái búng đầu, toàn bộ đều búng vào cùng một vị trí, hiện tại đã sưng thành một cục rồi.
"Với tư cách Cung chủ Vực Môn Cung, ngươi có nghĩa vụ nhắc nhở bản tiên vê nguy hiểm có thể xảy ra." Tần Hà trừng mắt nhìn y.
"Ngài sẽ không tin!" Thôi Diễm lại lắc đầu.
"Nói hay không là chuyện của ngươi, có tin hay không là chuyện của ta."
"Nếu ta nói thì khả năng lớn là sẽ bị đánh, sau đó nên làm gì vẫn làm cái đó, cường giả siêu cấp dưới hạ giới vốn coi Vực Môn Cung là địch, không thể nói nhiều, đây là tổ huấn của Vực Môn Cung." Thôi Diễm biện giải.
Tần Hà nghe vậy, lúc này mới cảm thấy bớt giận một chút.
Bởi vì lời y nói không phải là không có lý, Vực Môn Cung lưng tựa thần vực, đối với mỗi một cường giả siêu cấp tiến vào thần vực mà nói, tự nhiên là không tín nhiệm bọn họ.
Toàn bộ nhắc nhở về nguy hiểm có thể xảy ra, đều rất có thể bị hiểu lâm thành “ra sức khước từ.. Mình đến trước cửa, hoàn toàn đã làm xong chuẩn bị đánh đi vào.
Chỉ cho thời gian một nén nhang.
"Xem như bỏ qua cho ngươi." Tần Hà khoát tay áo, lại hỏi: "Nếu ngươi mới mười tám tuổi, vậy dựa vào cái gì mà cái Vực Môn Cung này lại được giao cho ngươi phụ trách quản lý?"
"Bẩm thượng tiên, ta chỉ là Cung chủ của Vực Môn Cung, còn người phụ trách quản lý Vực Môn Cung, là Vực chủ." Thôi Diễm giải thích.
"Ở đâu ra Vực chủ nữa vậy?" Tần Hà trừng mắt.
"Là huyền tổ nhà ta, bị Yêu giao lão tổ đả thương, vẫn luôn bế quan đến nay.'
"Yêu giao lão tổ ngang ngược như vậy?"
"Đúng vậy, xông đến liền đánh, huyền tổ nhà ta xem như là bị nó đánh lén, quá không giảng võ đức."
"Vậy vị trí Cung chủ này của ngươi xếp thứ mấy?”
"Vực Môn Cung có chín Cung chủ, đều là tổ tông nhà ta, ta là người nhỏ nhất."
"Thì ra Vực Môn Cung là nhà ngươi mở, đều là họ Thôi?"
"Đúng vậy." Thôi Diễm gật đầu.
"Ngươi ngược lại là cái gì cũng nói ra hết nhỉ!" Tân Hà nhìn chằm chằm vào y.
"Không có gì là không thể nói, Vực Môn Cung giữ vững trung lập, không muốn đắc tội thần vực cùng hạ giới, ai thích làm gì cứ làm, chúng ta chỉ đi ngang qua sân khấu, bằng không Vực Môn Cung đã biến mất từ lâu rồi." Thôi Diễm nói với vẻ lẽ thẳng khí hùng. "Thú vị đấy." Tân Hà hơi nghiêng đầu.
Cẩn thận suy nghĩ, Vực Môn Cung quả thực chỉ có thể trung lập, thân vực có thể ngầm thừa nhận cường giả hạ giới tồn tại, vậy cũng có thể ngầm thừa nhận Vực Môn Cung "trung lập", hết thảy đều là kết quả đánh cờ.
Bằng không Vực Môn Cung sợ là đã bị phá hủy hết lần này đến lần khác rồi.
"Ba vấn đề, trả lời ta." Sau khi nói thêm vài câu, Tần Hà giơ tay lên, ra hiệu ba vấn đề cuối cùng.
"Thứ nhất, Thần vực chi môn ở đâu, ta nói chính là cửa có thể tiến vào thần vực." Tần Hà nói.
"Dù sao cái trên đỉnh núi kia nhất định là không phải, nếu phải, huyền tổ nhà ta đã sớm đi thần vực rồi." Thôi Diễm lắc đầu.
"Nói rõ hơn chút, bằng không ta sẽ tự đi hỏi huyền tổ nhà ngươi." Tân Hà híp híp mắt, giọng điệu rất chậm, lại hết sức cường thế.
"Nơi huyền tổ nhà ta bế quan không người biết được."
Thôi Diễm biến sắc, vội vàng nói: "Ta đề nghị thượng tiên có thể đi Linh Thứu Sơn trong truyền thuyết xem thử, đó là tổ địa đầu nguồn linh dị hạ giới Thâm Uyên, Thần vực chi môn đã do linh dị trông coi, nơi đó có lẽ sẽ có hy vọng.
"Linh Thứu Sơn?" Trái tim Tân Hà khẽ chấn động, một địa danh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Huyền tổ nhà ta cùng Yêu giao lão tổ đều đã từng đi qua đó, nhưng sau khi trở về không bao lâu, huyền tổ nhà ta liền bế quan, Yêu giao lão tổ tính tình đại biến, trở về Nam Thiệm bộ châu cho tới khi chết già." Thôi Diễm nói. "Có thứ gì liên quan đến Linh Thứu Sơn không?" Tần Hà truy vấn.
"Có, đã sớm chuẩn bị xong." Thôi Diễm lập tức lấy ra một cuốn sách nhỏ đóng buộc chỉ từ trong tay áo ra, nói: 'Cường giả hạ giới đi tới nơi này, Vực Môn Cung ta đều sẽ đưa tặng một bản."
Tần Hà nhận lấy, lật giở xem lướt qua một chút, phát hiện là ghi chép về địa lý núi sông cùng với phương vị đại khái của Linh Thứu Sơn, còn có một vài tình huống và sự kiện linh dị đã từng xảy ra, còn đa phần đều là điều tai nghe mắt thấy.
"Thần bí như vậy?" Tân Hà nhíu mày, ngay cả Vực Môn Cung cũng chỉ có thể nắm giữ những ghi chép khó phân biệt thật giả như vậy.
"Tổ địa linh dị, vào dễ ra khó, người bình thường sẽ không đi đến mảnh địa vực đó." Thôi Diễm nói.
Tần Hà thở dài một hơi, trong quá trình nói chuyện hắn thỉnh thoảng sẽ ném thuật chân ngôn cho Thôi Diễm, y không có nói dối.
Thần vực chi môn, là một chuyện phiền toái.
"Vấn đề thứ hai, Yêu giao lão tổ tính tình đại biến là triệu chứng gì?"
"Hảẳn là tinh trùng lên não đi, thận chuyển lên đầu, chỉ biết giao phối." Thôi Diễm trả lời, chỉ là giọng điệu này, rõ ràng mang theo vài phần mỉa mai, Yêu giao lão tổ đả thương huyền tổ Vực Môn Cung, đây là thù.
Tần Hà gật đầu, không có tiếp tục truy hỏi câu trả lời này đến cùng.
Yêu giao lão tổ... Đó phàm là trên thân có động, chính là cây dương liễu đón gió, cũng phải kìm nén không dám lay động.
"Vấn đề thứ ba, đầu ngón chân của ta chắc chắn sẽ không lại chạy đi chứ?" Tần Hà hỏi lại lần nữa. Thôi Diễm do dự trong nháy mắt, vỗ ngực: "Nhất định... Sẽ không."