Chương 881: Vừa dỗ vừa lừa gạt
Chương 881: Vừa dỗ vừa lừa gạtChương 881: Vừa dỗ vừa lừa gạt
Ồn ào qua đi, thanh niên lấy một chén rượu mạnh kết thúc phát ngôn của y, đồng thời vô cùng hào sảng bảo mọi người cứ ăn uống thoải mái, y bao hết thảy mọi chỉ phí.
"Điện... Ách, Vũ gia, chúng ta còn mời tiếp sao?" Sau khi thanh niên xuống đài, Vưu Văn Cừ đau lòng tiến lại gần.
Thanh niên này, tự nhiên là Ngụy Vũ.
Không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối quý, từ lúc vào hoàng cung Ngụy Vũ liền dùng tiền vung tay quá trán, việc xây dựng miếu thờ gần như đã mài bảo khố một lượt lại thêm một lượt, tuy rằng trước khi rời đi có cuốn đi không ít bảo bối trong bảo khố hoàng triều đại cảnh, nhưng vấn đề là.
Mang theo bên người chỉ có thể mang theo nhiêu đó, có nhiều thứ vẫn là tiên tài không dễ lộ ra ngoài, không dễ đổi thành tiền.
Mời mấy ngày không sao, nhưng đến hiện tại ngươi đã mời cả nửa tháng trời, còn là mấy trăm người ăn uống thỏa thuê ở tửu lâu cao cấp nhất Bắc Lương Quốc, ăn uống tại chỗ, đóng gói mang đi, tất cả đều là hàng cao cấp.
Như vậy ai chịu nổi!
Có bại gia cũng không thể bại như thế chứ.
Vài ngày trước bán ra hai bảo vật, Vưu Văn Cừ cảm thấy mình đã bị theo dõi.
Mấu chốt nhất là, ông ta không rõ, tại sao Ngụy Vũ muốn cố chấp triệu tập đám người này lại, đi về hướng tây. Cái địa phương tây vực quỷ quái kia, yêu ma quỷ quái từng tá từng tá, ăn thịt người cũng không nhả xương.
Nguy Vũ hơi say rượu, trên mặt nhiễm lên màu hoa đào, y bưng chén rượu lên, mỉm cười nói: "Chỉ là tiền tài, vật ngoài thân, tiêu thì tiêu thôi. Thân như sâu kiến, nên lập ý chí lăng vân, mạng mỏng hơn giấy, phải có trái tim bất khuất. Nam nhi chí tại bốn phương, sao phải tham luyến vật ngoài thân?"
Vưu Văn Cừ sững sờ, hoàn toàn không rõ rốt cuộc Ngụy Vũ đang nói cái gì, trong lòng không khỏi oán thầm, 'Còn vật ngoài thân? Đó là vì ngươi chưa từng nghèo khổ, nếu từng chịu nghèo khổ ngươi liền biết, tiền tài, gần tương đương với vạn năng. '
Vưu Văn Cừ thân làm thái giám, xuất thân cơ hàn, từng nếm chịu cay đắng lúc nghèo khổ, thấm sâu trong người, thấu hiểu rõ ràng.
Người có cuộc sống tốt ai cmn cắt gốc rễ làm thái giám chứ?
Đó là nỗi đau cả đời của Vưu Văn Cừ, sống làm người, nhưng không còn hoàn chỉnh.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Vưu Văn Cừ, khóe miệng Ngụy Vũ hơi giương lên, nói: "Nói cho ngươi một bí mật, tây vực, có thần dược có thể giúp ngươi mọc ra gốc rễ lần nữa."
Vưu Văn Cừ sửng sốt, sau đó đôi mắt dần dần trừng lớn, chấn kinh hỏi: "Thật... Thật sự?”
"Thật sự, ta thê."
Ngụy Vũ nghiêm túc, nói: "Trong ghi chép bí mật tại bảo khố đế quốc Đại Cảnh có ghi lại, tây vực có Ô Kê Quốc, sản xuất Ô kê bạch phượng hoàn cùng Lục vị địa hoàng hoàn, hai thuốc hợp nhất, có thể khiến gốc rễ mọc lại lần nữa, càng to càng khỏe." Nói đến cuối câu, Ngụy Vũ đã là mang lên vẻ mặt dụ dỗ.
Hô hấp Vưu Văn Cừ lập tức nặng nề, nhiều năm qua, thực ra ông ta vẫn đang tìm kiếm bí dược giúp mọc gốc rễ.
Nhưng đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại.
Ông ta vững tin rằng nhất định có loại thuốc này, nhưng ông ta không biết nó là gì, cũng không biết tìm ở đâu.
Nào biết được Ngụy Vũ vậy mà lại phát hiện ra manh mối.
"Thế nào, có đi phía tây không?" Ngụy Vũ dụ dỗ từng bước.
"Đi, đi, tất nhiên phải đi!" Mặt Vưu Văn Cừ đỏ rực cả lên, vẻ kích động đã lộ rõ trên mặt.
"Đi thôi, đợi triệu tập đến một ngàn người thì chúng ta xuất phát." Ngụy Vũ mỉm cười nói.
"Được, vậy ta đi sinh động bầu không khí một chút." Vưu Văn Cừ xoa xoa tay, sau đó cầm lấy một chén rượu, chạy đến giữa đám người.
Không bao lâu sau, bên kia liền vang lên tiếng hô to tràn đầy nhiệt huyết.
"Hướng tây, hướng tây, hướng tây!"
"Thổ phỉ! Thổ phỉ! Thổ phỉ!"
"Cướp đoạt! Cướp đoạt! Cướp đoạt!"
Ngụy Vũ thấy vậy, độ cong trên khóe miệng lại càng rõ ràng hơn.
"Dáng vẻ ngươi cười lên, vì sao càng lúc càng giống người nọ vậy?!" Bên cạnh Ngụy Vũ, Nguyên Thanh Quan Chủ Tiên Vô Lượng khoanh tay, dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Ngụy Vũ. "Liên quan gì đến ngươi." Ngụy Vũ liếc mắt.
"Hừ hừ.' Trên mặt Tiên Vô Lượng lại lộ ra một tia trào phúng, nói: "Ngươi lừa gạt thủ hạ tâm phúc của ngươi như vậy, không thấy thẹn với lòng à? Còn Ô kê bạch phượng hoàn, đó là đồ nam nhân ăn sao? Còn có Lục vị địa hoàng hoàn, đi thế giới Đông thổ tìm bừa một vị xích cước lang trung nào cũng có bán, một đồng tiền một viên."
"Cơm có thể ăn bừa, nhưng không thể nói bừa được, tên giống, nhưng không phải cùng một thứ." Ngụy Vũ phản bác, sau đó trên mặt nổi lên nụ cười, nói: "Nếu ngươi không tin, vậy chúng ta đánh cược đi. Ta thắng ngươi thì ngươi lại cho ta mượn hai thi khôi khiêng kiệu kia nửa năm, còn nếu ngươi thắng, lập tức hoàn trả."
"Ngươi..."
Mặt Tiền Vô Lượng lập tức trướng thành màu gan heo.
Kẻ tham tài thích đánh cược như ông ta, không dám nói đánh cược lần nào thắng lần đó, nhưng cũng là chiếm ưu thế rất lớn.
Nhưng gặp được Ngụy Vũ, ông ta lại chẳng thể ăn được cái gì của y cả.
Từ sau lần diệt Thiên Tru Phủ, ông ta lại cùng Ngụy Vũ đánh cược ba lần, kết quả không thể không thắng lại cặp thi khôi khiêng kiệu, còn kéo dài thời hạn mượn đến hai năm rưỡi.
Nếu lần này lại thua nữa thì chính là ba năm!!
Thua đến mức Tiền Vô Lượng sắp bỏ đánh cược rồi!
Cho dù có thể thắng một lần ni.
Ngụy Vũ thấy vậy, nụ cười càng tươi: "Thế nào, có đánh cược hay không? Nếu ta là ngươi, ta sẽ đánh cược một lần, thua, hai năm rưỡi cùng ba năm thực ra cũng không khác biệt nhiều, thắng, hai thi khôi khiêng kiệu lập tức được hoàn trả, khác biệt nhưng lớn lắm."
"Không đánh cược." Tiền Vô Lượng thấy dáng vẻ dụ dỗ của Ngụy Vũ, quyết đoán lựa chọn.
Ông ta đã quyết định, không có nắm chắc trăm phần trăm thì tuyệt đối không đánh cược, không được thì ở bên cạnh đợi hai năm rưỡi, xem hắn làm trò gì.
"Hây." Ngụy Vũ thấy thế, trên mặt lập tức tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu. Trong lòng lại là thở phào một hơi, may đã lừa gạt được ông ta.
Nếu không mình sẽ cùng lúc đánh mất sự tín nhiệm và trung thành của Vưu Văn Cừ, cộng thêm hai thi khôi khiêng kiệu của Tiền Vô Lượng.
Vậy thì thua lỗ lớn.
Đều nói đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, người đáng giá tín nhiệm vô hạn nhất, vẫn là thân ruột thịt của mình.
Ngụy Vũ không khỏi lại bắt đầu nhớ đường đệ Ngụy Nguyên Cát, cùng đi đến thế giới Thâm Uyên, nhưng Ngụy Nguyên Cát không biết thất lạc ở phương nào.
Ngụy Vũ đã từng hạ lệnh cho lực lượng vương triêu Đại Cảnh tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì.
Trực giác nói cho Ngụy Vũ, xác suất lớn là Ngụy Nguyên Cát đã rơi ngoài Nam Thiệm bộ châu, bằng không lấy lực hướng tâm của hai huynh đệ, khó có thể xảy ra chuyện bặt vô âm tín như vậy.
Một là thiên phú tư chất Ngụy Nguyên Cát không kém, hơn nữa còn từng sử dụng đan dược phạt kinh tẩy tủy, đi đến Thâm Uyên lâu như vậy không thể vẫn là một người bình thường. Hai là miếu Thanh Ngưu tiên nhân được xây dựng rầm rộ như vậy, hắn nhất định sẽ tìm theo tín ngưỡng mà đến.
Không thấy chính là không ở nơi này, ở địa phương càng xa.
Cụ thể có ở tây vực hay không Ngụy Vũ không biết, như thế nào thì cũng phải đi tìm một chút.
Tất nhiên, đó không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là, Ngụy Vũ đã phán định, Thanh Ngưu Đại Tiên, nhất định sẽ đi về phía tây.
Đây là thiết luật của thế giới Thâm Uyên, mỗi một vị cường giả siêu cấp đều sẽ đi thăm dò thế giới tây vực, bởi vì nơi đó có vô tận thần bí cùng khả năng.
Tần Hà, sẽ không ngoại lệ!
Lấy thực lực của Tần Hà, không có thứ gì có thực lực thực sự có thể ngăn cản hắn, ngoại trừ... Linh dị.
Mà phương pháp tốt nhất để đối phó "linh dị", chính là thật nhiêu người, huyết khí ngút trời, chính khí nhân gian, cho dù không thể phá giải, cũng có thể áp chế. Hơn nữa, nhiều người náo nhiệt, dễ làm chuyện.
Làm việc gì cũng phải làm đến tốt nhất, Tân Hà còn chưa khởi hành.
Ngụy Vũ đã bắt đầu lo trước tính sau chuẩn bị chu đáo.
Ai nói Vũ gia ta là theo đuôi?
Hừ hừ, lúc này Vũ gia đi trước.
"Tần Hà, không có ta, ngươi phải làm sao đây." Ngụy Vũ xoa xoa tay, sắc hồng trên mặt càng đậm, miệng cũng cười đến sắp không khép lại được.