Chương 882: Con trâu này ngang tàng vô cùng
Chương 882: Con trâu này ngang tàng vô cùngChương 882: Con trâu này ngang tàng vô cùng
"Chưởng quỹ, mang rượu tới!"
Ngay vào lúc Ngụy Vũ đang suy nghĩ miên man bất định, một giọng nói ôm ồm, giống như chuông đồng giãy mệnh từ cửa lớn truyền đến.
Ngay sau đó, y lại nghe được mọi người kinh hô.
"Trâu!"
"Trâu đến rồi!"
"Mau tránh ral"
Ngụy Vũ vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ cửa lớn.
Một con trâu đen bóng cường tráng đứng thẳng thân mình, đang "rầm rầm rầm" bước vào bên trong.
Trên bờ vai nó, còn có một con chim tước có bộ lông màu vàng kim.
Hình thể khổng lồ cộng thêm thân hình đen thùi lùi, khí thế kia quả thực phải gọi là rất hung hãn.
Đó rõ ràng là Lamborgh cùng Ma Phi.
"Mang hết rượu cùng thức ăn ngon lên đây, đừng không biết tốt xấu!" Ma Phi lắc mình một cái bay đến trên quây, cánh chim chỉ vào chưởng quỹ, ở trên cao nhìn xuống nói.
Chưởng quỹ vừa nhìn, độ sợ hãi liền vượt xa những thần binh thần tướng này gấp trăm lần.
Đây là thần ngưu tọa hạ cùng chim hoàng yến mà Thanh Ngưu tiên nhân nuôi dưỡng.
Đã sớm lan truyên rộng khắp Bắc Lương Quốc, muốn không biết cũng khó.
Thanh Ngưu tiên, không rõ tôn tính đại danh, như thần ngưu tọa hạ này, lại là tiêu chí, khí tức hung hãn không nói, còn mang hào quang Thanh Ngưu tiên.
Hơn một tháng qua, từ trên xuống dưới Bắc Lương Quốc đều phải cẩn thận từng ly từng tý hầu hạ con trâu này.
Mấãu chốt nhất là, con trâu này ngang tàn vô cùng.
Muốn đi đâu liền đi đến đó, các chốn vui chơi giải trí thì đương nhiên không cần phải nói, nó còn chạy đến cả thanh lâu, nghe nói nó đã dọa các cô nương nơi đó khóc thành một đoàn.
Sau đó còn chiếu cố phủ đệ các đại thế gia Bắc Lương Quốc, còn có hoàng cung.
Đi đến đâu ăn tới đó, ai cũng không dám nói một chữ 'không..
"Mời hai vị ngồi, có có có, hết thảy đều có!" Chưởng quỹ nào dám thất lễ, vội vàng cúi đầu khom lưng, sau đó phân phó phục vụ mau chóng đi chuẩn bị.
Lamborgh quan sát xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào Ngụy Vũ ở trong góc, quay đầu đi đến chỗ Ngụy Vũ, bịch một tiếng, ngồi xuống vị trí đối diện Ngụy Vũ.
Thân hình Lamborgh cao lớn, từ trên cao nhìn xuống, khiến Tiền Vô Lượng ở bên cạnh ngửa đầu nhìn lên vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Con trâu này, tuy nói đều là Luân hải cảnh, nhưng khí thế kia, Đạo cung cảnh đại khái có lẽ cũng chỉ như vậy.
"Người lớn nói chuyện, trẻ con đi sang một bên." Lúc này Ma Phi bay tới, trực tiếp khoát tay với Tiền Vô Lượng.
Tiên Vô Lượng nào còn dám nán lại đó, vội vàng chạy qua chỗ khác.
"Nhìn cái gì, chưa từng thấy ai đẹp trai như ta sao?" Ngụy Vũ thấy Lamborgh từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào mình, trợn trắng mắt hỏi.
"Chưa thấy ai ẻo lả như vậy." Lamborgh trả lời không chút khách khí, mang vẻ cười nhạo nói: "Nhìn ngươi mặt mũi như hoa đào nở thế này, phát tình hả?"
"Con bò chết tiệt ngươi chú ý nói chuyện một chút, bọn họ sợ ngươi, nhưng ta còn lâu mới sợ ngươi nhá, không phục thì chúng ta đánh một trận thử đi." Ngụy Vũ khẽ chấn động khí thế, không chút khách khí mà đối chọi gay gắt với Lamborgh.
"A -' Ma Phi cảm nhận được khí tức gay gắt, vội vàng bay trở lại trên bờ vai Lamborgh.
"Thành thật khai báo, ngươi lừa gạt nhiều người đi về phía tây như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Lamborgh truy vấn, trước khi Tần Hà đi ra ngoài đã từng nói với Vương Thiết Trụ, những thần binh thần tướng kia sẽ không ở Nam Thiệm bộ châu lâu, bọn họ sẽ đi phía tây.
Lúc đó hai thú nghe mà chẳng hiểu ra sao, còn chưa suy ngẫm rõ ràng.
Ngụy Vũ bên này đã bắt đầu tụ tập nhân mã.
Hai thú không làm rõ được khứu giác của Ngụy Vũ làm sao lại nhạy bén như thế, hành động cũng nhanh như vậy.
"Còn cần ta phải lừa gạt à, ngươi có thể đi hỏi bọn họ một chút, đi về hướng tây ta có hứa hẹn chỗ tốt gì không, không có, từ đầu đến cuối, đều là bọn họ tự nguyện." Ngụy Vũ xòe tay.
"Không có chỗ tốt ngươi đi phía tây làm gì?" Lamborgh nghi ngờ hỏi lại.
"Ta thích, ta sẵn lòng, ta vui vẻ, ta chỉ thích đi trước nhất, để ngươi theo sau hít rắm." Ngụy Vũ nhướng mày, không thèm cho Lamborgh chút mặt mũi nào.
"Ngươi dựa vào cái gì mà đi trước nhất, gia nhà ta còn chưa khởi hành đâu." Lamborgh chất vấn.
"Dựa vào bản lĩnh." Ngụy Vũ gắn từng chữ.
"Ngươi không thể đi trước."
"Ta cứ muốn đi trước đấy, bởi vì ta là đệ nhất môn đồ Thanh Ngưu, không tin ngươi đi hỏi con rùa kia đi."
Lamborgh đảo mắt một vòng, nói: "Nó không phục ngươi."
"Không phục thì sao chứ, sự thật thắng hùng biện, so thực lực, ta chính là đệ nhất môn đồ Thanh Ngưu." Ngụy Vũ tràn đầy tự tin nói.
"Ngươi không xứng, Tiểu Điêu còn mạnh hơn ngươi." Lamborgh lắc đầu.
"Con chồn kia?" Ngụy Vũ lộ vẻ nghi ngờ.