Chương 883: Chồn yêu Đạo cung
Chương 883: Chồn yêu Đạo cungChương 883: Chồn yêu Đạo cung
"Thế nào, ngươi không phục?" Lamborgh híp híp mắt.
"Hình như nó còn chưa có hóa hình nhỉ." Ngụy Vũ xoa xoa tay, dáng vẻ bình tĩnh.
"Chưa hóa hình thì thế nào, xem thường chưa hóa hình?" Đúng lúc này, một giọng nói hơi có chút quen thuộc lại đột nhiên vang lên.
Ngụy Vũ quay đầu, vừa vặn trông thấy một thiếu niên lưng gù từ cửa lớn đi đến.
Trên vai là một con chồn nước có bộ lông trắng như tuyết, trông như là tỉnh linh trên núi tuyết, tràn đầy linh vận.
Chính là Vương Thiết Trụ cùng Tiểu Điêu.
Nguy Vũ lập tức biến sắc, không phải bởi vì nhìn thấy Vương Thiết Trụ.
Bàn về chiến lực, Ngụy Vũ không hề kém cạnh so với nó.
Thứ y sợ hãi là Tiểu Điêu trên vai Vương Thiết Trụ!
Giờ phút này con chồn yêu giống như tinh linh núi tuyết kia, đôi thụ đồng sâu thẳm, bên trong lấm tấm tinh quang như là một phương tinh không thâm thúy, bộ lông trắng muốt hiện ra lưu quang, tựa như làn nước đang dập dờn.
Khí tức cùng uy áp càng rõ ràng.
Đạo cung cảnh!
Ngụy Vũ không khỏi khẽ hít sâu một hơi.
Chồn yêu đột phá Đạo cung cảnh cũng không phải điều gì ngoài ý muốn, điều ngoài ý muốn là, vào lúc bao vây Thiên Tru Phủ, chồn yêu vẫn là Luân hải cảnh hậu kỳ, dường như cách viên mãn còn một khoảng cách nhỏ.
Hiện tại mới trôi qua một hai tháng, đã là Đạo cung cảnh!
Phải biết, Luân hải cảnh đại viên mãn bế quan Đạo cung cảnh, ít thì mấy tháng, lâu thì một năm.
Con chồn yêu này... Mạnh cũng thôi đi, còn nhanh như vậy.
"Thế nào, không nói nữa?" Trong mắt Lamborgh tràn đầy vẻ xảo quyệt.
"Nói cái gì, ta nói cái gì à?” Ngụy Vũ dời mắt, nhìn xuống bốn mươi lăm độ.
"Ngươi nói Tiểu Điêu còn chưa hóa hình." Lamborgh nhắc nhở.
"Tiểu Điêu thực sự còn chưa hóa hình mà, có vấn đề gì không?” Ngụy Vũ xòe tay, khuôn mặt lộ vẻ: ta sai chỗ nào chứ.
"Vậy ngươi lặp lại lần nữa, ai mới là đệ nhất môn đồ Thanh Ngưu?” Lamborgh cắn chết không buông.
"Cái này..."
Ngụy Vũ nhìn thoáng qua Vương Thiết Trụ mới vừa ngôi xuống đang híp mắt nhìn y, lại nhìn qua chồn yêu đang ngồi trên vai Vương Thiết Trụ, đột nhiên chắp tay nói với Lamborgh: "Đệ nhất môn đồ Thanh Ngưu, đương nhiên là Ngưu ca chứ không ai khác."
"A?" Lamborgh sửng sốt.
"Hửm -" Vương Thiết Trụ hơi trừng đôi mắt đậu xanh, liếc Ngụy Vũ một chút, lại liếc qua Lamborgh một chút, nghi ngờ hỏi: "Có phải các ngươi có trò gì không thể để cho người khác biết không?"
"Không có a, chúng ta chỉ là tâm sự mà thôi, hôm nay thời tiết thực sự không tồi." Ngụy Vũ lắc đầu, sau đó bưng chén rượu trước mặt lên rồi rúc người lên ghế. Bày ra dáng vẻ, các ngươi cứ trò chuyện, ta uống rượu.
Thế là Vương Thiết Trụ lại nhìn về phía Lamborgh, nó còn chưa kịp lên tiếng, Lamborgh đã nói: "Ngươi nhìn ta làm gì, là hắn nói ta là đệ nhất môn đồ, ta cũng đâu có nhận. Nhưng bản Ngưu gia vẫn cảm thấy, ánh mắt tiểu Vũ tử vẫn luôn không tồi."
"Hắn lấy ngươi làm bia đỡ đạn đấy, bò đần." Vương Thiết Trụ nghiến răng.
Lamborgh nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Ngụy Vũ: "Về sau nói loại lời này, bí mật nói một chút là được rồi, đừng thầm thì khắp nơi."
Vương Thiết Trụ: "..."
Thở dài một hơi, Vương Thiết Trụ nhìn về phía Ngụy Vũ, nói: Hôm nay đến tìm ngươi là có việc.
"Nói." Trên mặt Ngụy Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ngươi mưu đồ lừa đám người Thiên Tru Phủ này đi ta không có ý kiến gì, ta chỉ nói một điều, có thu hoạch gì các ngươi có thể mặc sức lấy, nhưng phải lưu lại thi thể, tốt nhất là hoàn chỉnh." Vương Thiết Trụ nghiêm túc nói.
Sau khi Tần Hà đi Thần vực chỉ môn, mấy thú dừng lại tại thành Thiên Tru và đô thành Bắc Lương chờ đợi, một là nghỉ ngơi lấy sức, hai là chờ đợi Tiểu Điêu đột phá.
Mắt thấy Ngụy Vũ làm ra trận thế càng lúc càng lớn, Vương Thiết Trụ cảm thấy, mình phải làm chút gì đó.
Không thể để Ngụy Vũ một mình lấy hết chỗ tốt được.
"Thế nào, các ngươi cũng muốn đi về phía tây?" Ngụy Vũ hỏi.
"Trời mưa đánh con nít, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi." Vương Thiết Trụ cười như không cười. Đương nhiên nó sẽ không phản đối Ngụy Vũ đi về phía tây, nơi nào có tranh đấu thì nơi đó tất có thi thể, hơn nữa dự tính đi về phía tây, vẫn là do gia bày ra, nó càng không thể nào phản đối.
"Tốt, một lời đã định." Ngụy Vũ cũng là hơi mỉm cười.