Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Cái Này Mẹ Nó Còn Có Thể?!

Chương 885: Cái này mẹ nó còn có thể?! Chương 885: Cái này mẹ nó còn có thể?!Chương 885: Cái này mẹ nó còn có thể?!

"Bành -"

Một cước này, rất mạnh, mang theo ba phần lực một chiêu man ngưu giãm đạp của Lamborgh, nhất thời toàn bộ phòng thiêu thi hơi nảy lên một chút.

Đám Vương Thiết Trụ, viên hầu già đều lui về sau một bước theo bản năng, sợ bị con bò này làm ngộ thương.

"Rầm!"

Vật nhỏ kia không ngoài dự đoán, bẹp dí thành một trang giấy, còn mỏng hơn so với trước đó.

Nhưng sau đó... Nó lại dân dần phục hồi lại như cũ.

"Ách!"

Ma Phi trợn tròn mắt, cổ họng phát ra tiếng thét chói tai, chấn động nói: "Cái này mẹ nó còn còn có thể?!"

"Ghê gớm!" Vương Thiết Trụ cũng là trợn tròn đôi mắt đậu xanh, giơ ngón tay cái lên.

"Thật là lợi hại!" Viên hầu già cũng là nhìn mà cảm thán.

"Tức chết ta rồi!" Lamborgh sụp đổ, hoàn toàn nổi bão, không nói hai lời bốn vó bật lên, man ngưu giãm đạp mở tối đa.

"Ta giãm, ta giãm giãm giẫãm giẫm...' Nghiến chặt răng, điên cuông giãm đạp.

Lập tức vó nhanh như gió, giãm đạp đến sắp phát ra tia chớp. Khá lắm, nền đá xanh của phòng thiêu thi "đùng đùng" kêu vang, tia lửa bắn ra tung tóe.

Không biết còn tưởng rằng là phòng thiêu thi bốc cháy đấy.

Trọn vẹn mười mấy hơi thở sau, Lamborgh mới nhảy ra.

Tập trung nhìn vào, cái vật nhỏ kia, đường kính đã lớn thành chậu rửa mặt.

Một lớp mỏng tanh trải trên nền đất, mỏng như là cánh ve, quả thực là mỏng đến không thể mỏng hơn nữa.

Lúc này, rốt cuộc đã không còn động tĩnh -

"Bất động?" Viên hầu già hỏi.

"Như vậy đúng rồi đi, tính đàn hồi, cũng là có cực hạn." Vương Thiết Trụ gật đầu.

"Hừ hừ, cứng đầu với bản Ngưu gia, cứ phải khiến Ngưu gia nổi bão." Lamborgh thở phào nhẹ nhõm, mặt mày khôi phục lại vẻ tự tin.

Bị thứ này trêu chọc nhiều lần như vậy, quả thực là không có mặt mũi nói chuyện.

"0a, mỏng quá đi, không bị tách rời cũng không bị nát... Ma Phi thò đầu tới gần quan sát, cuối cùng còn há miệng thổi một hơi về phía "cánh ve".

Sau đó liền thấy cái "cánh ve" kia bay lên, ở giữa không trung dần dần co lại, dày lên... lại lân nữa khôi phục lại như lúc ban đầu.

Biểu cảm của bốn thú lập tức hóa đá, trợn mắt nhìn đồ vật nhỏ kia "bôm bốp" một tiếng, lại rơi xuống đất.

"Có phải là nó đang gây hấn với chúng ta hay không?! -' Ma Phi bàng hoàng hỏi. "Quá phách lối rồi!" Vương Thiết Trụ vỗ đùi, chỉ vào vật nhỏ trên mặt đất hô lớn: "Cùng tiến lên, xử lý nó!"

"Ha!!" Lại là Lamborgh xông lên trước tiên, nhảy tới liền hung hăng giãm mạnh, sau đó di chuyển vòng quanh, bắt đầu đè xuống đất ma sát.

"Xem taI" Vương Thiết Trụ quơ lấy búa đập vỡ xương bên cạnh lò đốt xác rồi theo sát phía sau, cũng hướng về phía vật nhỏ mà đập tới.'râm râm râm', khí thế không thua gì Lamborgh.

"Hoắc hoắc!" Ma Phi không cam lòng lạc hậu, nhặt lấy cái ghế nhỏ của mình.

Ngay cả viên hầu già cũng cầm lên cây gậy sắt lớn chống ở góc tường, điên cuồng đâm tới.

Tiếp đó bốn thú xông lên, bao vây vật nhỏ hô to gọi nhỏ điên cuồng thu phát, càng đánh càng hăng say, đủ loại chiêu thức bất chấp tất cả mà đánh ra, thế nào hả giận thì đánh thế đó.

Nhưng mà đây chỉ là vừa mới mắt đầu, sau đó trọn vẹn gần nửa canh giờ, căn phòng thiêu thi không lớn này phải gọi là gà bay chó chạy.

Bất kể bốn thú sử dụng ra sức lực lớn đến đâu, sử dụng đến chiêu số mạnh như thế nào.

Thì cái vật nhỏ thần kỳ kia, vẫn luôn có thể phục hồi lại như lúc ban đầu không khác gì kỳ tích, so với tiểu cường còn tiểu cường hơn gấp một vạn lần, hoàn toàn không có đạo lý nào có thể giảng.

*(Tiểu cường: con gián đánh mãi không chết)*

Thế là bốn thú càng thêm điên cuồng.

Một nén nhang sau, Vương Thiết Trụ quát to một tiếng: "Ma Phi, lấy đao tới!"

Hai nén nhang sau, Lamborgh tức giận đến mất kiểm soát: "Đun nước, ninh nó cho bản Ngưu gial"

Gần nửa canh giờ sau, Vương Thiết Trụ một búa quyết định "Ma Phi, bỏ vào lò, thiêu cháy!!”...

Cũng vào lúc này, Vực Môn Cung.

Người nào đó mất đi ngón chân đang tức giận bóp cổ Thôi Diễm, chất vấn: "Lão tiểu tử, không phải ngươi nói linh dị của ta sẽ không chiếu vào sự thật sao?!"

"Nói! Ngón chân của ta ở đâu, ở đâu rồi! Ở! Đâu! Rồi!"
Bình Luận (0)
Comment