Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 886 - Chương 886: Không Thể Thiếu Hụt

Chương 886: Không thể thiếu hụt Chương 886: Không thể thiếu hụtChương 886: Không thể thiếu hụt

Thôi Diễm nhất thời bị bóp đến hai mắt trợn trắng, bám chặt lấy cánh tay sắt đá của Tần Hà cầu xin tha thứ: "Thượng tiên nhẹ chút, nhẹ chút, sự kiện linh dị, nó chính là có rất nhiều điều không thể tưởng tượng nổi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."

"Ngươi đã nói, đã trở về thì sẽ không ứng vào hiện thực." Tân Hà nghiến răng nói.

"Ta sai rồi, sai rồi còn không được sao, linh dị nó không giảng đạo lý nha, ngài buông ta ra trước, chúng ta cùng nhau suy nghĩ biện pháp." Thôi Diễm khóc không ra nước mắt, sáng sớm, người còn chưa tỉnh ngủ đâu.

Đột nhiên bị người lôi ra khỏi ổ chăn rồi ấn lên tường, ai chịu nổi chứ.

"Ngươi nói đi, hiện tại phải làm sao?" Tần Hà đành phải buông y ra, sau đó cởi giày ra cho y nhìn xem, chỉ thấy đầu ngón chân cái của bàn chân phải, đã không cánh mà bay.

Vết đứt mượt mà, thoạt nhìn như là bị thiếu hụt, sau đó đã thịt lành lại rất nhiều năm rồi vậy.

Nói đến, sau khi xuống khỏi thang trời, Tân Hà cũng không có nóng lòng trở lại Nam Thiệm bộ châu.

Mà bắt đầu nghiên cứu bản sách nhỏ mà Thôi Diễm tặng, muốn bắt giữ một chút manh mối, nếu đi về lại đột nhiên nghĩ tới điểm mấu chốt gì, muốn hỏi cũng không có chỗ hỏi.

Thế là Tân Hà vừa ở lại, liên chính là mười này.

Tiện thể cũng muốn coi giữ một chút, xem thần vực có điều động thiên thân nào xuống nữa hay không. Nếu dám tới, lúc này phải bắt người sống hỏi một chút, kịch đèn chiếu của tên thổ thân trước đó hoàn toàn là xem cũng như không, không có một chút tác dụng gì.

Nhưng rất rõ ràng, Tần Hà cũng không chờ đợi được thiên thần nào hạ giới.

Hỏi Thôi Diễm, Thôi Diễm trực tiếp tỏ thái độ, thần vực cũng không thể tùy ý hạ giới, cần phải đánh đổi khá nhiều.

Nếu như dưới hạ giới không có chuyện long trời lở đất xảy ra, thiên thần căn bản sẽ không hạ giới.

Đồng thời, trước đó thiên thần bị Tần Hà giải quyết, cho nên thần vực sẽ chỉ càng cẩn thận hơn, không dễ dàng tùy tiện điều động thiên thần hạ giới.

Nghe vậy, Tần Hà mới yên tâm.

Kết quả buổi sáng hôm nay Tần Hà ngủ một giấc thức dậy, phát hiện ngón chân cái bình thường hay tự chui ra ngoài để "bản thân" thông khí, đột nhiên biến mất không thấy.

Tần Hà giật mình, trực tiếp đi tìm Thôi Diễm.

Kết quả đối phương hỏi gì cũng không biết, lập tức khiến Tần Hà nóng ruột.

Cái đầu ngón chân này, nó không chỉ là một cái đầu ngón chân, cũng không phải thứ mất đi cũng không sao, vẫn có thể đi lại bình thường.

Cách ngôn nói, thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, không dám phá hoại.

Người tu luyện cũng là vậy,thiên tàn địa khuyết" chính là biểu hiện của việc thiếu hụt khí vận.

Người không được khí vận chiếu cố, không thể thành thánh. Phía trên đạo cung chính là Thần Kiều, phía trên Thần Kiều đến Bỉ Ngạn, trên Bỉ ngạn, chính là bậc thánh.

Nói cách khác, người có cơ thể không toàn vẹn, trước bậc thánh chính là lạch trời, không thể vượt qua.

Mặc dù... Tân Hà cách bậc thánh còn có một khoảng cách vô cùng xa xôi, nhưng khoảng cách vẫn sẽ có ngày đi hết.

Nếu bởi vì nguyên nhân đánh mất đầu ngón chân, mà khiến hắn không còn khả năng thành thánh.

Vậy thì thua thiệt lớn.

Người khác không được, Tần Hà cũng không cảm thấy bản thân mình không được.

"Thượng tiên, trước khi quý chỉ ly thể, không biết có dị động gì hay không, như là dị động về phương hướng chẳng hạn?" Sau khi thở dốc mấy hơi, Thôi Diễm sửa sang lại suy nghĩ rồi mở miệng dò hỏi.

"Không có!" Tần Hà lắc đầu, trực tiếp khiến Thôi Diễm có xúc động muốn hộc máu.

Không có một chút dấu hiệu hay dị động gì, thì thể hiện rõ ràng là không có manh mối gì cả.

Như vậy cmn làm sao mà tìm được?

Trước khi Tần Hà tới đây, hắn đã tìm qua Vực Môn Cung một lần.

Lấy thực lực của Thanh Ngưu Đại Tiên, rất khó có cá lọt lưới.

Lúc này, Tần Hà sờ lên ống tay áo, bỗng nhiên nói: "Không đúng, ta còn dư lại một tấm Thiên toa phù, cũng không thấy rồi."

"Thiên toa phù?" Thôi Diễm sửng sốt, sau đó lập tức chấn kinh, một khả năng không cách nào thuyết phục hiện ra trước mắt — cái đầu ngón chân kia, đã dùng Thiên toa phù chạy rồi.

Nếu là trường hợp này, vậy phiền phức lớn.

Một khi sử dụng Thiên toa phù, không biết vượt qua bao nhiêu khoảng cách, muốn tìm trở về, không khác gì mò kim đáy biển.

"Thượng tiên đừng sốt ruột, ngón chân tự động ly thể, chuyện này giống như tìm đồ vật, thời điểm ngài sốt ruột tìm nó, tìm thế nào cũng không thấy được, nhưng đến thời điểm ngài không còn sốt ruột tìm nó nữa, nó lại có thể tự xuất hiện." Thôi Diễm bắt đầu trấn an Tần Hà, hiện tại có nóng nảy sốt ruột thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Cuối cùng y lại nói: "Hơn nữa nó cũng chỉ là một cái đầu ngón chân mà thôi, giống như lông tóc móng tay, có ly thể cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến ngài."

"Dù vậy thì cũng nhất định phải tìm được." Tần Hà lại đi giày lên, nhưng mà còn chưa kịp thả chân xuống đất, hắn đột nhiên trừng to mắt:

"Ôi đậu đen, chân chân chân... đau!"
Bình Luận (0)
Comment