Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 890 - Chương 890: Dụ Dỗ Từng Bước

Chương 890: Dụ dỗ từng bước Chương 890: Dụ dỗ từng bướcChương 890: Dụ dỗ từng bước

"Rốt cuộc tây vực có cái gì, vì sao thần bí như vậy?" Ngụy Vũ giả bộ hờ hững như không quan tâm lắm, thuận miệng hỏi.

Thần Ngự Trụ quay đầu liếc nhìn Ngụy Vũ một cái, qua một hồi lâu, y mới nói: "Tây vực là một vùng đất hỗn độn, trong đó cất giấu bí mật lớn nhất của Thâm Uyên, nghe đồn nơi đó có quá khứ của mảnh đại lục này."

Ngụy Vũ vừa nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, lại hỏi: "Bí mật gì?"

Thần Ngự Trụ lắc đầu không nói, thay vào đó là giơ tay chỉ lên trời.

“Trời? Nghĩa là sao?" Ngụy Vũ khẽ chau mày.

"Không thể nói, không thể nói." Thần Ngự Trụ xua tay, nói xong thúc vào bụng ngựa, ruổi ngựa đi về phía trước, không biết là do phát hiện thứ gì ở phía trước hay là cố ý bỏ dở cuộc trò chuyện.

Ngụy Vũ nhìn bóng lưng y rời đi, nghiền ngẫm.

Thần Ngự Trụ nói, nhưng hắn lại không nói rõ ràng, mơ hồ, tưởng tượng xa vời vô tận.

"Thế giới vốn không có đại bí mật, nếu có, vậy nhất định là đã bị che đậy, bản quan chủ hảo tâm khuyên ngươi một câu, bớt dò hỏi đi." Lúc này, Tiền Vô Lượng đi bên cạnh Ngụy Vũ mang vẻ giễu cợt nói một câu.

Ngụy Vũ liếc mắt nhìn qua ông ta, hỏi: "Ngươi không tò mò sao?"

"Tò mò hại chết mèo, càng sẽ hại chết người." Tiền Vô Lượng nói với giọng điệu chứa sự cảnh cáo.

"Không thú vị, không thú vị." Ngụy Vũ nghe vậy, lắc đầu ngả người nằm xuống, lắc lư chân vắt chéo, sau đó hắn chợt nghĩ tới cái gì, lại vừa cười vừa nói với Tiền Vô Lượng: "Rảnh rỗi không có việc gì, không bằng chúng ta đánh cược một lần cho đỡ buồn chán đi."

Tiền Vô Lượng lập tức ngước mắt bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, vô cùng dứt khoát đưa cho Ngụy Vũ một chữ: "Xéo -"

"Ôi, ngươi đừng vội từ chối như vậy chứ, lần này ta sẽ để ngươi chọn trước, liền đánh cược xem là cái Linh Ngữ Quốc này còn tồn tại hay không, ngươi thắng ta lập tức hoàn trả thứ này, nếu ngươi thua, kỳ hạn mượn lại kéo dài thêm nửa năm, thế nào?" Ngụy Vũ vỗ vỗ lên kiệu nâng bên dưới, dụ dỗ nói.

Con ngươi Tiền Vô Lượng xoay tròn một vòng, có hơi chút động lòng.

Vừa là bản tính, cũng vừa là lý trí.

Con đường qua lại bị cắt đứt ba trăm năm, quốc gia nho nhỏ không truyền ra bất kỳ một tin tức gì, khả năng đã bị diệt vong là cực lớn, may mắn còn tồn tại mới là ngoài ý muốn.

Mà tiền đặt cược, lại là hai năm rưỡi cùng với nửa năm.

Thua chẳng qua cũng chỉ là hai năm rưỡi biến thành ba năm, thắng thì trực tiếp lấy lại đôi thi khôi khiêng kiệu.

Ưu thế rất rõ ràng!

Tiên đặt cược càng động lòng!

"Ngươi không muốn lấy lại đôi thi khôi nhấc kiệu của mình sao?" Ngụy Vũ dụ dỗ từng bước.

"Tốt, ta cùng ngươi đánh cược lần này." Tiền Vô Lượng cắn răng giậm chân, nói: "Ta đánh cược Linh Ngữ Quốc không còn tồn tại, nếu ta thắng ngươi cũng đừng đổi ý, phải lập tức trả lại đôi thi khôi nhấc kiệu này cho ta, không được chơi xấu."

"Thua không nổi là chó nhỏ, hay là chúng ta lại cược thêm chút gì khác đi, lần nào đánh cược cũng là kỳ hạn mượn đôi thi khôi nhấc kiệu này, không đủ kích thích a.' Ngụy Vũ tăng giá trị đặt cược.

"Bớt nói nhảm đi, chuyện đánh cược này, không phải nhìn xem ngươi muốn cái gì, mà là nhìn ta có cái gì!" Tiền Vô Lượng vỗ ngực nói, cái dáng vẻ kia, càng phát triển theo hướng đỏ mắt.

"Cao kiến! Cao kiến!"

Khóe miệng Ngụy Vũ nhếch lên một độ cong rất khó phát hiện, giơ ngón tay cái lên.

"Phía trước có thành! Phía trước có thành!"

Đúng lúc này, một tiếng tiếp một tiếng hò hét từ đằng xa truyên đến.

Mọi người theo tiếng hô nhìn đến, chỉ thấy những người mở đường chẳng biết từ lúc nào đã leo lên trên đỉnh vách đá cheo leo, bọn họ đang chỉ vào bên kia vách núi quay đầu lớn tiếng hô.

Ngụy Vũ nghe tiếng, lập tức vui mừng nhướng mày.

Tiên Vô Lượng thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt đại biến, nghi ngờ nhìn về phía Ngụy Vũ: "Ngươi mẹ nó lừa ta?”

"Đừng có nóng nảy, một tòa thành mà thôi, nói không chừng đó còn là di tích đấy." Ngụy Vũ lên tiếng trấn an, nói xong vỗ lên đòn khiêng kiệu, hạ lệnh với đôi thi khôi: 'Mau đi lên phía trước nhìn xem."

"Nguyên Thanh thượng nhân tiến lên nhìn xeml"

"Nguyên Thanh thượng nhân tiến lên nhìn xeml"

Hai thi khôi nghe lệnh, lập tức hô to phóng về phía trước. Tốc độ kia, giống như là gió lốc, hù cho đám người đi trước phải rối rít tránh né.

Tiền Vô Lượng thấy vậy, khóe miệng liên tục run rẩy, mắng: "Hai tên ngu xuẩn, chờ ta một chút!"
Bình Luận (0)
Comment