Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 891 - Chương 891: Thành Linh Ngữ

Chương 891: Thành Linh Ngữ Chương 891: Thành Linh NgữChương 891: Thành Linh Ngữ

Bước lên triền núi, liền thấy được tại thung lũng phía chân trời xa, có một tòa thành trì hình tròn lọt vào tâm mắt.

Sương mù mông lung, nhìn xem không quá chân thực, chỉ có thể phân biệt hình dáng đại khái.

Nhưng... Đó đúng là một tòa thành trì không thể nghỉ ngờ.

Tiền Vô Lượng vừa trông thấy tòa thành, sắc mặt lập tức biến thành đen sì, nghiến răng nói với Ngụy Vũ: "Tiểu tử, ngươi lại lừa ta, lương tâm không đau sao?"

"Hiện tại còn chưa đến thời điểm cuối cùng đâu, không phải mới vừa nói sao, nói không chừng đó chính là di tích đấy." Ngụy Vũ cười.

"Ngươi đánh rắm!!" Tiền Vô Lượng mắng.

Một tòa thành trì có thể nhìn thấy ở khoảng cách xa như vậy, bên trong nhất định là có người.

Nếu như nói trong thành trì chưa chắc đã có người, vậy thì không biết rõ sự lợi hại của thảm thực vật rồi.

Cỏ cây sinh trưởng, không nói đến ba trăm năm gì đó, một trăm năm cũng không cần.

Ba mươi năm, thảm thực vật tươi tốt đã có thể nuốt hết một tòa thành trì, biến nó thành di tích, ở khoảng cách xa như vậy, nhất định là không nhìn thấy.

Đang yên đang lành Ngụy Vũ lại đột nhiên khơi mào đánh cược, nhất định là đã có phát hiện gì đó, nên lại hố mình một vế. Nương nương khang chết tiệt này, lương tâm hỏng đến nát bét rồi.

Tiền Vô Lượng có cỗ kích động muốn hành hung Ngụy Vũ một trận, nếu như đánh thắng được.

"Có phải là không thua nổi hay không?" Ngụy Vũ khoanh tay trước ngực, trực tiếp chiếu tướng Tiền Vô Lượng.

Sắc mặt Tiền Vô Lượng lập tức trướng thành màu gan heo, mỗi một lần ông ta thua cuộc, Ngụy Vũ đều dùng câu này móc ông ta.

Hiệu quả sao... Vẫn dùng tốt như cũ.

Tự nguyện đánh cược, thừa nhận thất bại là nguyên tắc của Tiền Vô Lượng.

Hơn nữa Tiền Vô Lượng căn bản không có cách nào phản bác, bởi vì Ngụy Vũ đánh cược, Tiền Vô Lượng là có thể lựa chọn, ông ta có thể chọn Linh Ngữ Quốc vẫn còn tồn tại, cũng có thể chọn Linh Ngữ Quốc đã không còn tồn tại.

Nhìn từ bề ngoài, Ngụy Vũ chỉ có thể lấy lựa chọn ông ta còn dư lại.

Đây là hố trong hầm, nhưng hết lần này tới lần khác Tiền Vô Lượng lại lựa chọn sai.

"Hừ..

Tiền Vô Lượng chỉ có thể đáp lại bằng một câu hừ lạnh, tiếp tục biểu đạt sự bất mãn của mình.

"Thành trì phía trước, xuất phát!" Thần Ngự Trụ chỉ vào thành trì ở phương xa, trực tiếp hạ lệnh.

Thế là đội ngũ sửa đổi phương hướng, tiến về phía thung lũng.

Có câu cách ngôn cũ đã nói, nhìn núi làm ngựa chết, đến khi đội ngũ vượt qua hàng trăm vách đá cheo leo cùng đồi núi đi tới thung lũng kia, đã là mặt trời ngã về tây.

Một tia hy vọng cuối cùng của Tiền Vô Lượng cũng theo đó mà bị phá vỡ.

Phụ cận thành trì, quả nhiên có người.

Theo lời người mở đường phía trước trở về bẩm báo, hư hư thực thực phát hiện dân chúng Linh Ngữ Quốc.

Thần Ngự Trụ, Ngụy Vũ ngay lập tức tiến về.

Đi đến nơi đó xem xét, đầu tiên là mấy căn nhà tranh, nói là nhà, thực ra đó chỉ là rào giậu bốn phía lọt gió cùng với một cái mái lợp cỏ tranh lưa thưa mà thôi.

Liếc mắt nhìn qua một vòng, bên trong nhà tranh to to nhỏ nhỏ toàn bộ đều là hố nước, nhìn lây lội không chịu nổi.

Sánh đôi với nhà tranh, là một đám “dân chúng" đen thùi lùi, thân hình khô quắt gầy đét.

Còn may là hiện tại trời vẫn chưa tối, nếu đã tối.

Nếu ngươi nói bọn họ là quỷ, vậy cũng không có vấn đề gì.

Khắp nơi xanh ngát, thảm thực vật tươi tốt, theo lý thuyết thì rất phù hợp với việc thu hái cùng săn bắt, không đến mức từng người đều trông giống dân đói như vậy. Trông không khác gì bị thứ gì đó hút tinh khí thời gian dài cả.

"Dân chúng" có khoảng chừng hai mươi người, nam nữ già trẻ đều cso.

Bọn họ bị người mở đường tập trung lại cùng nhau coi chừng, nhìn đến đội ngũ đi về phía tây trùng trùng điệp điệp, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc kinh hoảng. Hốc mắt hõm sâu phối hợp với con mắt hơi lồi, trông như là một bộ xương khô.

Trên người bọn họ không có một mảnh áo vải, toàn bộ đều là da thú. Nam nhân hở ngực lộ cái kia, nữ nhân cũng không khác biệt là bao, liếc mắt nhìn sang, ánh mắt liên không có chỗ đặt.

"Hỏi qua chưa?" Thần Ngự Trụ nhìn về phía đầu lĩnh đội mở đường.

Đầu lĩnh là một hán tử vô cùng lão luyện, lắc đầu nói: "Không hỏi ra được gì, toàn bộ những dã nhân này đều là câm điếc."

"Câm điếc? Bọn họ đã thoái hóa đến mất đi tiếng nói rồi?" Ngụy Vũ hiếu kỳ hỏi, văn minh phong bế rất dễ dàng thoái hóa, nhưng nếu ngay cả tiếng nói cũng biến mất, vậy thì không chỉ là thoái hóa, dã nhân cũng không đến nỗi không biết nói chuyện, tối đa chỉ là ngôn ngữ không thông mà thôi.

Hán tử nghe vậy liên lắc đầu,'Không phải, bọn họ không có lưỡi."

Nói xong y trực tiếp kéo một "dã nhân" qua, thuần thục tháo xương hàm, dưới vẻ mặt sợ hãi của đám dã nhân còn lại, cạy mở miệng người này ra.

Mọi người nhìn vào, chỉ thấy trong miệng người này trống rỗng, hoàn toàn không nhìn thấy đầu lưỡi đâu.

Quan sát kỹ hơn, lại là đã cắt đứt tận gốc.

"Cái này... Toàn bộ đều là như vậy sao?" Thân Ngự Trụ nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, toàn bộ đều cắt lưỡi." Hán tử gật đầu, tiếp đó liền để mười mấy tên thủ hạ cùng nhau động thủ, mỗi người bóp miệng một dã nhân bắt bọn họ há miệng.

Đúng như lời hán tử nói, những người này, toàn bộ đều đã cắt lưỡi.

Ngay cả đứa trẻ còn trong tã lót cũng không ngoại lệ. Tình huống như vậy khiến mọi người không khỏi khẽ "hitzz" một hơi khí lạnh, sau lưng ẩn ẩn có chút phát lạnh.
Bình Luận (0)
Comment