Chương 892: Tiểu nam hài
Chương 892: Tiểu nam hàiChương 892: Tiểu nam hài
"Có thứ gì thuộc loại văn tự không?” Ngụy Vũ hỏi dò.
"Không có, bọn họ đều dùng nút buộc để tính toán." Hán tử lần nữa lắc đầu, nói xong liên chỉ về sợi dây gai treo trước cửa nhà tranh, trên đó đã thắt mấy nút.
"Thắt nút dây để ghi nhớ?" Sắc mặt Ngụy Vũ càng lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói: "Đã thoái hóa đến mức độ này?”
"Vậy chẳng phải là nói, Linh Ngữ Quốc đã không còn tồn tại nữa rồi?" Tiền Vô Lượng đột nhiên kích động, nói: "Cơ sở để một quốc gia tồn tại, là văn minh vẫn còn tồn tại, nếu không thì chỉ có thể gọi là bộ lạc, ha ha."
Phát hiện bất ngờ này khiến Tiền Vô Lượng chợt cảm thấy mình có khả năng xoay người.
"Ngươi đây là muốn cá mặn xoay người?" Ngụy Vũ cười cười nhìn về phía ông ta.
"Có cái gì không thể được sao?" Tiền Vô Lượng xòe tay, nói: 'Lát nữa nếu là ta thắng, ngươi đừng có chơi xấu đấy."
"Vũ gia ta một lời đã nói ra, tứ mã nan truy." Ngụy Vũ lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói xong hắn nhảy xuống kiệu nâng, lấy một cái bánh từ trong túi ra, vẫy vây tay với một tiểu nam hài chừng sáu bảy tuổi trong đám người, gọi: "Tiểu nam hài, đến đây."
Thần binh cầm giữ tiểu nam hài vội vàng buông tay ra, sau đó còn đẩy tiểu nam hài một cái.
Tiểu nam hài lảo đảo tiến về phía trước mấy bước, trên mặt dâng đầy hoảng sợ, trù trừ không dám tiến đến. Ngụy Vũ thấy thế, đi thẳng tới, từ tốn ngồi xuống trước mặt cậu nhóc, cười nói: "Đói không?”
Tiểu nam hài nhìn cái bánh thịt dính đầy mè thơm nức trên tay Ngụy Vũ, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cũng không hề gật đầu hay lắc đầu.
"Tặng cho ngươi ăn." Ngụy Vũ đưa bánh thịt qua.
Tiểu nam hài do dự một chút, nhận lấy bánh rồi bắt đầu ăn như hổ đói.
Một cái bánh to chừng cái đĩa bị cậu nhóc cắn nhanh chóng ăn sạch sẽ, thậm chí còn liếm cả dầu mỡ cùng hạt mè dính trên tay.
Ngụy Vũ thấy thế, lại lấy ra một cái bánh nữa, nói: "Bây giờ ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ tặng luôn cái bánh này cho ngươi, ngươi có thể nghe hiểu được ta nói gì không?"
Ánh mắt của tiểu nam hài lần nữa bị cái bánh thịt trong tay Ngụy Vũ thu hút, nhưng vẻ mặt vẫn là mờ mịt, vẫn không hề gật đầu hay lắc đầu.
Thế là Ngụy Vũ lại diễn tả đơn giản lại lời nói của mình một lần, nhưng tiểu nam hài vẫn không có phản ứng gì.
"Hừ hừ, ngươi đây là uổng phí hai cái bánh rồi." Tiền Vô Lượng thấy thế, cười nhạo nói: "Cậu nhóc này căn bản là nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ngôn ngữ không thông, hoặc là bọn họ căn bản cũng không sử dụng âm thanh để giao lưu."
"Có lẽ vậy." Ngụy Vũ bất đắc dĩ gật đầu, đứng dậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa một cái bánh bột ngô cho tiểu nam hài.
Tiểu nam hài nhận lấy, nhanh chóng xé bánh bột ngô thành nhiều miếng nhỏ, chạy về chia cho đám dã nhân. Nguy Vũ lại nhảy lên trên kiệu nâng, Thân Ngự Trụ hạ lệnh, đội ngũ tiếp tục di chuyển.
Đội ngũ cuồn cuộn như rồng mà qua, trực tiếp đi xa.
Đi tới xa xa, Ngụy Vũ theo bản năng liếc mắt nhìn lại phía sau một cái, chợt phát hiện, chẳng biết từ lúc nào tiểu nam hài vừa rồi đã trèo lên một thân cây trơ trụi, cậu phát hiện Ngụy Vũ nhìn mình, liền lấy ngón tay chỉ chỉ lên trời, sau đó khoa tay múa chân làm mấy dấu tay, sau cùng đặt một ngón tay lên trước miệng, miệng hơi dấu ra.
Mí mắt Ngụy Vũ hơi nhướng lên, cậu bé khoa tay múa chân ra dấu gì đó hắn không hiểu được, nhưng động tác sau cùng, rõ ràng là động tác "SuytI".
Đừng nói chuyện!
Hoặc là nói, giữ yên lặng!
Động tác của tiểu nam hài rất nhỏ, tốc độ khoa tay múa chân cũng rất nhanh, giống như là đang sợ hãi cái gì đó, cộng thêm khoảng cách hơi xa, cho nên gần như không khiến cho đội ngũ chú ý.
Ngụy Vũ vô thức ngẩng đầu lên nhìn trời một chút, bởi vì tiểu nam hài vừa mới chỉ qua.
Giờ phút này vết ánh sáng mặt trời đã biến mất không thấy, sắc trời đã ảm đạm, màn đêm sắp buông xuống.
"Cậu nhóc kia đang vẽ cái gì?" Tiền Vô Lượng thời khắc chú ý đến Ngụy Vũ, cũng phát hiện ra "động tác nhỏ" của tiểu nam hài, liền lên tiếng hỏi.
Ngụy Vũ nhìn ông ta một cái, chậm rãi nói: "Trời tối, hãy ngậm miệng!"